Khoảnh khắc này, tôi bỗng cảm thấy tò mò với cô Lăng Linh.
Trước đó tôi chỉ cho rằng cô ấy là người cản thi của Tương Tây mà thôi, nhưng giờ xem ra không giống lắm.
“Sư phụ, sư phụ đánh giá cao đệ tử quá rồi.
Nếu không phải do Lăng Linh nương tay thì tôi nào dễ thoát ra như vậy chứ”.
Tôi cười hi hi với ông Tôn đang không ngừng khen ngợi mình ở bên cạnh.
Lời nói này không phải do tôi khiêm tốn.
Giờ đây khi tâm đã lắng xuống thì có rất nhiều việc tôi cũng có thể nghĩ thông suốt được.
Ảo ảnh lúc trước lặp lại chân thực vô cùng, hơn nữa cảnh vật còn không ngừng thay đổi.
Có thể nói, có thể vận dụng ảo ảnh trận tới mức khéo léo như vậy thì chắc chắn bản lĩnh của Lăng Linh không hề thấp kém.
Một người có tài năng bất phàm như vậy, rõ ràng là có thể giấu chuông đồng ở chỗ kỹ hơn và chỉ cần thêm một lúc nữa là chắc chắn tôi sẽ không thể chịu đựng nổi.
Thế nhưng cô ấy lại đặt chuông đồng ngay vị trí dễ đập vào mắt nhất.
Như vậy thì tôi mới có thể tìm thấy được.
Tôi nhìn chăm chăm Lăng Linh ở trước mặt mình.
Cô gái này trông ít tuổi nhưng thủ đoạn thì thâm sâu khó lường.
Tôi cười hi hi trả lại cái chuông cho Lăng Linh.
Với cao thủ như vậy thì hiện tại tôi không muốn làm kẻ địch chút nào.
Lăng Linh nhận lấy chiếc chuông, buộc vào tay, sau đó chớp đôi mắt lấp láy nhìn tôi một lúc và khen một câu nửa vời.
“Cũng là người thông minh nhỉ”.
Tôi cười