Ngay từ khi nhà họ Diệp tìm thấy Diệp Triều Nhiên, Phương Thịnh đã nhìn qua ảnh Diệp Triều Nhiên. Từ trong ảnh có thể thấy, cậu ta và Phương Yến cực kỳ giống nhau, như thật sự gặp mặt, Phương Thịnh vẫn có thể phân biệt được sự bất đồng của hai người.
Thiếu nhiên trước mặt dáng người thon gầy, nhưng không gầy yếu. Làn da cũng trắng như Phương Yến, nhưng lại không giống với Phương Yến. Phương Yến vì nguyên nhân bệnh tim, thường không ra ngoài, làn da là da trắng bệnh, mạch máu ở dưới làn da trắng xanh nhìn thấy rất rõ.
Sức khỏe Diệp Triều Nhiên khỏe mạnh, toàn thân phát ra một loại sức khỏe và sức sống chỉ thuộc về thiếu niên.
Cùng là sinh đôi, Phương Yến chỉ có thể dựa vào thuốc để kéo dài mạng sống, mà Diệp Triều Nhiên có thể tự do tự tại chạy nhảy dưới ánh mặt trời.
Phương Thịnh biết, chuyện này cũng phải là do bản thân Diệp Triều Nhiên lựa chọn, nhưng trong lòng anh ta có hơi bất bình.
Cô Vương nhìn Diệp Triều Nhiên, có hơi căng thẳng: "Em có muốn nói chuyện với cậu ta không? Nếu như không muốn, bây giờ có thể về lớp."
Diệp Triều Nhiên cuối cùng thu lại tầm mắt, cậu trầm mặc chốc lát, gật gật đầu.
Diệp Triều Nhiên và Phương Thịnh đến phòng làm việc của cô Vương, cô Vương để lại không gian cho hai người, cô đứng ở bên ngoài đợi.
Nhìn thiếu niên trước mặt, Phương Thịnh tận lực để cho nụ cười mỉm trên mặt nhìn tự nhiên một chút, cười nói: "Cuối cùng cũng gặp được em rồi, Triều Nhiên. Anh là Phương Thịnh, là anh cả của em..."
Diệp Triều Nhiên không muốn khách khí với Phương Thịnh, không có biểu tình gì ngắt lời anh ta: "Nhà tôi tôi là con một, không có anh trai."
Nụ cười trên khóe miệng Phương Thịnh cứng đờ.
Anh ta suy cho cùng cũng được giáo dục tốt, cho dù là trong lòng tức giận, trên mặt cũng không biểu hiện ra, mà là nói thẳng: "Em không nhận anh cũng là bình thường, dù sao chúng ta cũng là lần đầu tiên gặp nhau. Có điều anh vẫn luôn muốn đến gặp em, khoảng thời gian trước luôn bận rộn, gần đây..."
"Anh đến tìm tôi chỉ vì những lời nói thừa thãi này sao?" Diệp Triều Nhiên lại lần nữa ngắt lời Phương Thịnh, có hơi mất kiên nhẫn nói: "Nếu như anh chỉ nói lời thừa thãi, vây tôi về lớp học trước, tôi còn bài tập chưa làm xong."
Nụ cười trên mặt Phương Thịnh không giữ duy trì được nữa, lông mày lập tức nhíu lại.
Anh ta sớm đã nghe cha mẹ nói Diệp Triều Nhiên kiêu ngạo vô lễ, trước khi đến trường học anh ta đã làm tốt chuẩn bị, nhưng thật sự bắt đầu nói chuyện, Phương Thịnh còn thật sự khó trách có vài phần tức giận.
Phương Thịnh thực ra không hề muốn đến gặp Diệp Triều Nhiên, hôm nay đến trường học, cũng là vì Phương Yến mà đến.
Hôm đó sau khi Phương Yến ngất xỉu, cả nhà bị dọa sợ.
Sau khi biết nguyên nhân Phương Yến ngất xỉu, cả nhà đều đang trách cứ Phương Thịnh, Phương lão thái thái thậm chí còn không quan tâm đ ến sức khỏe của mình mà trách cứ Phương Thịnh, nói anh ta không nên dùng ngữ khí nặng nề như vậy nói chuyện với Phương Yến.
Phương Thịnh sao có thể không hối hận?
Yến Yến là em trai ruột của anh ta, anh ta lúc đó rõ ràng có rất nhiều cách uyển chuyển nói với Phương Yến, nhưng anh ta cố tình lại chọn cách nghiêm khắc nhất.
Phương Yến đang trong phòng cấp cứu, Phương Thịnh một tấc cũng không rời.
Anh ta không nhịn được nghĩ, nếu như lúc đó anh ta giải thích thật tốt với Yến Yến, có phải là Yến Yến sẽ không phát bệnh mà ngất xỉu không?
Phương Thịnh rơi vào tự trách, một mình đợi ở ngoài phòng cấp cứu cả đêm.
Vẫn may Phương Yến được đưa đến bệnh viện cấp cứu kịp thời, bệnh tình rất nhanh được khống chế, tiếp theo chính là đợi Phương Yến tỉnh lại.
Phương Yến trưa ngày thứ 2 tỉnh lại, vừa mở mắt, Phương Yến khàn giọng nói với Thịnh Yến: "Anh, em xin lỗi..."
Trong lòng Phương Thịnh buồn bực cũng được, lo lắng cũng được, lúc này cũng đã biến mất sạch sẽ.
Anh ta nắm tay Phương Yến, liên tục nói xin lỗi cậu ta.
Nhưng Phương Yến chỉ cười nói: "Em không tránh anh, là lỗi của em."
"Lúc đó em không nói những lời như vậy, là em quá tùy hứng."
"Sức khỏe của bà nội quan trọng, anh lúc đó cũng không nói gì sai."
"Lần phát bệnh này không có liên quan đến anh."
Phương Thịnh càng nghe càng đỏ mắt.
Yến Yến nhà bọn họ hiểu chuyện như vậy, anh ta lúc đó thật sự là bị ma sai quỷ khiến mới nghĩ em ấy như vậy.
Hai anh em làm lành với nhau, những người nhà họ Phương còn lại đều thở phào.
Đợi đến khi Phương Yến lại ngủ lần nữa, Phương Thịnh không nhịn được lại đề nghị lần nữa: "Chúng ta về thành phố A đi."
Cả nhà hai mặt nhìn nhau, đều không nói gì.
Phương Thịnh nói tiếp: "Diệp Triều Nhiên không xem chúng ta là người nhà, chúng ta cũng không cần phải quá quan tâm đ ến cậu ta. Mọi người nhìn xem, nhà chúng ta mới đến thành phố Nam bao lâu, trong nhà hết lần này đến lần khác liên tiếp xảy ra biến cố lớn?
Anh ta cúi đầu, đáy mắt toàn là tơ máu: "Con không muốn Yến Yến còn có ông nội bà nội mọi người lại phải những ấm ức này nữa, chúng ta về đi."
Phương lão thái thái nghe câu này, hốc mắt cũng lập tức đỏ lên.
Một bà lão như bà chịu chút ấm ức thì tính là cái gì?
Bà ta chỉ sợ Yến Yến bảo bối của bà ta...
Phương lão gia tử ngoảnh mặt đi.
Phương Kỳ Sơn và Thái Liên Hoa không nói gì, nhưng sắc mặt cũng rất khó coi.
Phương Thịnh nhìn thấy mọi người trầm mặc không nói, lại mở miệng hỏi: "Con không hiểu, tại sao mọi người lại không đồng ý trở về? Tại sao nhà chúng ta nhất định phải đón Diệp Triều Nhiên về? Sức khỏe Yến Yến vốn dĩ là không tốt, chúng ta còn đem một người thích gây chuyện về như vậy, sức khỏe Yến Yến có thể...."
"Chúng ta đương nhiên biết sức khỏe Yến Yến không tốt!" Phương lão gia tử cuối cùng không nghe được nữa, liên tiếng ngắt lời Phương Thịnh, "Nhưng đây còn không là vì Yến Yến sao?"
Phương thịnh biết cái gì? Nó cái gì cũng không biết.
Nó chỉ biết sức khỏe Phương Yến không tốt, nhưng nó lại không biết rõ cơ thể Phương Yến hiện giờ căn bản không chống đỡ được mấy năm.
Bọn họ không đem Diệp Triều Nhiên về, vậy thì đợi Yến Yến chỉ một con đường chết.
Nhưng cố tình chuyện này bọn họ không thể nói cho Phương Thịnh.
Tất cả mọi người trong nhà hiểu rất rõ cách làm người của Phương Thịnh, nó quá chính trực. Nếu để cho Phương Thịnh biết chuyện này, Phương Thịnh chắc chắn sẽ phải đối phẫu thật.
Cho nên vì Yến Yến, cũng là vì nhà bọn họ, bọn họ không thể nói ra bí mật này.
"Vì Yến Yến, thì chúng ta càng không thể để Diệp Triều Nhiên cùng về với chúng ta." Phương Thịnh nghiêm túc nói.
Phương lão gia tử biết hôm nay ông ta phải thuyết phục được Phương Thịnh, nếu không nói không chừng hôm nào đó Phương Thịnh sẽ tự ý dẫn Phương Yến về thành phố A, đến lúc đó kế hoạch của bọn họ sẽ bị đảo loạn.
"Thịnh Thịnh, đây chi là suy nghĩ của con, không phải là suy nghĩ của Yến Yến," Phương lão gia tử thởi dài, "Chuyện đến thành phố Nam, lúc đầu là do Yến Yến nói ra. Cháu cũng biết nó tại sao cho dù thế nào cũng muốn đem Diệp Triều Nhiên về không?"
Phương Thịnh đương nhiên biết đến thành phố Nam là suy nghĩ của Phương Yến, nhưng anh ta không tán thành quyết định này.
"Tại sao?" Phương Thịnh kìm nến cơn giận, lên tiếng hỏi.
Chuyện phẩu thuật đổi tim nay trừ Phương Thịnh không biết, Phương Yến cũng không biết chuyện.
Kết luận này là Phương lão gia tử căn cứ vào phản ứng hành động bình thường của Phương Yến khoảng thời gian này đưa ra: "Vì Yến Yến biết sức khỏe nó không tốt, nó muốn để Diệp Triều Nhiên về với chúng ta, là muốn sau khi nó chết Diệp Triều Nhiên thay nó tiếp tục ở bên cạnh chúng ta!"
Lời vừa nói xong, Phương Thịnh lập tức sững sờ tại chỗ.
"Cái gì?"
Đồng tử hắn kinh ngạc mà trừng to, giọng nói có hơi run rẩy: "Cái gì mà chêt? Bệnh tình của Yến Yến không phải được không chế rồi sao? Sao lại nghĩ đến chuyện này?"
Phương lão gia tử không trả lời.
Phương lão thái thái không nhịn được nữa, nức nở nói: "Trước đó là khống chế được, nhưng nắm ngoái bác sĩ kiểm tra đã nói, bệnh tình của Yến Yến đã bắt đầu chuyển biến xấu rồi, nếu như không thể nhanh chóng tìm được quả tim thích hợp, Yến Yến nó..."
Thái Liên Hoa hai mắt đỏ bùng, cũng khóc không thành tiếng với Phương lão thái thái.
Nếu không phải là vì Yến Yến, nhà bọn họ chắc chắn sẽ không đến thành phố Nam, càng sẽ không phải chịu ấm ức như tối qua!
Phương Kỳ Sơn kéo bà ta vào lòng, không tiếng động an ủi.
Đầu óc Phương Thịnh hoàn toàn là tiếng ong ong không ngừng vang lên, cũng không biết qua bao lâu, anh ta mới tỏ mắt nói: "Yến Yến trong lòng con là độc nhất vô nhị, ai cũng không thể thay thế em ấy! Hơn nữa ai nói Yến Yến không thể chữa khỏi? Chúng ta từ từ đợi, có thể sẽ tìm được người hiến tạng thích hợp..."
"Phải, chúng ta có thể từ từ đợi, nhưng Yến Yến không nghĩ như vậy!" Phương lão gia tử trầm giọng nói, "Yến Yến lúc đó tại sao lại khóc trong tiệc sinh nhật của mình? Tại sao lại kiên trì muốn đến thành phố Nam đem Diệp Triều Nhiên về, chính là vì nó biết bản thân nó thời gian không còn nhiều nữa!"
"Nó quá thông minh, chúng ta đã tận lực muốn giấu giếm bệnh tình của nó, nhưng vẫn là bị nó phát hiện." Phương lão gia tử nói rồi mắt cũng đỏ lên, "Nếu không cháu cảm thấy tại sao chúng ta lại chịu ấm ức lớn như vậy còn mặt nóng dán mông lạnh nhà họ Diệp? Yến Yến tại sao lại không đồng ý rời đi?"
"Thằng bé đều là vì chúng ta!"
Câu nói này như một búa nặng nề, đập thẳng lên người Phương Thịnh, trái tim anh ta như bị đâm vậy, vô cùng đau đớn.
Cho đến lúc này, anh ta mới hiểu dụng tâm lương khổ của Phương Yến.
Sau ngày hôm đó, Phương Thịnh cũng không nhắc đến chuyện về thành phố A nữa.
Hôm qua, sức khỏe Phương Yến cuối cùng cũng tốt hơn một chút, có thể xấu viện rồi.
Phương Thịnh đi mua đồ ăn vặt đưa đến phòng Phương Yến, nhìn Phương Yến ngồi dưới đất ghép hình.
Phương Thịnh lập tức nhíu mày: "Sao lại ngồi dưới đất?"
Phương Yến vỗ vố thảm phía dưới: "Em có trải thảm mà."
"Vậy cũng không thể trực tiếp ngồi dưới đất." Phương Thịnh đi qua, kéo cánh tay Phương Yến, ôm lấy cậu ta đặt lên ghế.
Phương Yến quá gầy, trên người không có bao nhiêu thịt.
Phương Thịnh rất đau lòng: "Yến Yến em gần đây nghỉ ngơi cho tốt đi, bớt chơi mấy thứ này đi..."
Giọng anh ta hơi dừng lại, lúc này mới phát hiện bức ảnh ghép hình trên mặt đắt có hơi quen mắt.
"Đây là..."
Phương Yến cười nói: "Giống em không?"
Phương Thịnh cầm trò chơi ghét hình lên, nhìn hồi lâu rồi lắc đầu: "Không giống, anh nhớ em không có bức ảnh như vậy."
Phương Yến lập tức cười lên: "Em ghép là hình của anh hai, dùng ảnh của anh hai."
Phương Thịnh tâm tình phức tạp.
"Em cảm thấy trước đó anh hai có một chút hiểu lầm với em, cho nên em muốn làm một món quà, đợi sức khỏe em ổn rồi đến trường tặng cho anh ấy," Phương Yến vẻ mặt ngây thời cười cười, "Anh cảm thấy bức ghép hình này thế nào?"
Đáy lòng Phương Thịnh rất mềm mại, anh ta cười nói: "Anh cảm thấy rất tốt."
"Anh hai sẽ thích chứ?"
"Cậu ta chắc chắn sẽ thích."
Phương Thịnh nói xong lại ngẩn ra vài giây, đột nhiên mở miệng hỏi: "Yến Yến, em muốn gặp Diệp Triều Nhiên không?"
Phương Yến có vài phân vui vẻ nhìn Phương Thịnh: "Có thể sao?"
Nhưng rất nhanh đôi mắt cậu ta lại ảm đạm xuống, có hơi lo lắng hỏi: "Nhưng sức khỏe em bây giờ không thể đến trường học, em gặp anh hai thế nào được?"
Công ty ở thành phố A vẫn cần người nhìn, hôm qua sau khi Phương Yến xuất viện, Phương lão gia tử mọi người đã về thành phố A, chỉ để mình Phương Thịnh ở lại chăm sóc Phương Yến.
Phương Thịnh mặc dù vẫn là không thích Diệp Triều Nhiên, nhưng nghĩ đến đây dù sao cũng là ý nguyện của Phương Yến, anh ta vẫn cam tâm tình nguyệt đi một chuyến đến trường học mời người.
"Anh đi đón cậu ta đến nhà chúng ta được không?" Phương Thịnh hỏi.
Phương Yến lập tức vui vẻ lên: "Quá tốt rồi, vậy anh anh lúc nào đi?"
"Ngày mai," Phương Yến nói, "Vừa vặn ngày mai là thứ 6, hôm nay em ghép hình cậu ta cho xong được chứ?"
Phương Yến lập tức đồng ý.
Biết Diệp Triều Nhiên không có hảo cảm gì với nhà bọn họ, vì để Diệp Triều Nhiên đồng ý đến nhà thăm Phương Yến, Phương Thịnh còn cố ý đến trung tâm thương mại chọn một vài món quà mang đến trường học.
Anh ta tràn đầy thành ý đến trường học, lại không nghĩ Diệp Triều Nhiên trả lời anh ta là giọng lạnh lùng như vậy.
Trong lòng Phương Thịnh không thoải mái, trên mặt lại vẫn cười: "Triều Nhiên, anh biết em có ý kiến với gia đình chúng ta, anh lần này đến cũng là muốn thay người nhà anh xin lỗi em." Nói rồi Phương Yến lấy quà sớm chuẩn bị tốt đưa cho Diệp Triều Nhiên, "Những thứ này là quà anh mua cho em, còn có cái này."
Phương Thịnh lấy từ trong túi một tấm thẻ ngân hàng, đặt lên bàn đẩy lên trước mặt Diệp Triều Nhiên.
"Đây là một phần tâm ý của anh, tiền không nhiều, em cầm đi," Phương Thịnh nói, "Sau này mỗi tháng anh sẽ gửi vào trong đó một ít tiền, coi như là cho em tiền tiêu vặt..."
Diệp Triều Nhiên đột nhiên đưa tay cầm thẻ ngân hàng trên bàn.
Phương Thịnh vì động tác của cậu, hơi sửng sốt.
Phương lão gia tử đã kể chi tiết chuyện bọn họ đến nhà họ Diệp cho Phương Thịnh nghe, nhà bọn họ chuẩn bị rất nhiều quà, chỉ duy nhất là không chuẩn bị tiền.
Bởi vì nhà họn họ đều cảm thấy nhà họ Diệp còn có Diệp Triều Nhiên không phải là người tham tài.
Bây giờ xem ra, là nhà bọn họ nghĩ sai.
Trong mắt anh ta có thêm vài phần kinh thị mà anh ta cũng chưa phát giác ra.
Diệp Triều Nhiên đột nhiên cười nhẹ.
Diệp Triều Nhiên đặt thẻ ngân hàng xuống, đẩy tấm thẻ mỏng này đến trước mặt Phương Thịnh: "Đây chính là cách xin lỗi tốt nhất mà các người nghĩ ra