(*) gốc là 秋后算账, là thành ngữ TQ, ẩn dụ đợi cho mọi thứ phát triển đến giai đoạn cuối cùng để xem ai đúng ai sai, cũng là chỉ chờ đợi để trả thù.
Đồn công an thành phố A.
Lúc Diệp Triều Nhiên làm ghi chép, i từ miệng cảnh sát biết được Johnson cũng bị bắt ngay tại hiện trường.
Mà chiếc xe bán tải nhỏ Johnson đang ngồi, thế nhưng lại có một bàn phẫu thuật loại nhỏ.
Sắc mặt Diệp Triều Nhiên khó coi: "Bọn họ là muốn..."
Cảnh sát gật đầu, chứng thực suy đoán của Diệp Triều Nhiên.
Trong lúc làm ghi chép cho Diệp Triều Nhiên, cũng đồng bộ tiến hành thẩm vấn Johnson.
Phương lão gia tử không tính làm phẫu thuật cho Phương Yến nữa, cộng thêm gần đây công ty nhà họ Phương bước đi khó khăn, thực sự không thể lấy ra được nhiều tiền nuôi dưỡng bác sĩ gia đình không cần thiết. Cho nên vào một tháng trước, Johnson đã thất nghiệp rồi.
Thất nghiệp không quan trọng, cái làm Johnson nóng ruột là, ông ta không tìm được công việc nào có lương cao như nhà họ Phương nữa.
Cộng thêm Johnson đã lớn tuổi, lại là quốc tịch nước ngoài, đến bệnh viện phỏng vấn xác xuất thành công cũng rất thấp.
Cho nến khi Phương Yến tìm đến ông ta, nói ông ta làm một cuộc phẫu thuật có nguy hiểm cực lớn, Johnson mới không hề do dự mà đồng ý.
Tiền thù lao của Phương Yến rất phong phú, đủ cho Johnson an hưởng tuổi già về nước hưởng phúc.
Johnson tính làm xong phẫu thật này, nhân lúc chuyện này chưa bị phát hiện sẽ về nước, nhưng ông ta có thế nào cũng không ngờ được là, tốc độ cảnh sát lại nhanh như vậy.
Khi biết được cảnh sát đã nắm được chứng cứ quan trọng, Johnson căn bản không thể phản kháng, đã nói hết toàn bộ giao dịch của ông ta với nhà họ Phương và cả Phương Yến.
Dù sao chuyện này vẫn còn đang trong kế hoạch, chỉ cần ông ta phối hợp điều tra, nói không chừng còn có thể tranh thủ được cơ hội giảm án hình sự cho mình.
Còn về Phương lão gia tử và Phương lão thái thái, sau khi Diệp Tông báo cảnh sát, cảnh sát đã đến nhà họ Phương trước.
Nhìn thấy cảnh sát tìm đến cửa, trong lòng Phương lão gia tử và Phương lão thái thái lộp bộp một tiếng.
Phương lão gia tử coi như là bình tĩnh, Phương lão thái thái lại lập tức khóc lên.
Cảnh sát tìm đến cửa, chứng tỏ bọn họ đã nắm được chứng cứ, Phương lão gia tử hiểu rõ, chuyện của bọn họ đã bại lộ.
Nhưng làm cho ông ta nghĩ cũng không hiểu được là, bọn họ giấu chuyện này tốt như vậy, là bị tiết lộ thế nào?
Lẽ nào là Phương Thịnh?
Ý nghĩ này vừa dâng lên, đã bị Phương lão gia tử ném ra sau đầu.
Không thể nào, Phương Thịnh cho dù khốn nạn đến đâu, bọn họ dù sao cũng là người một nhà, Phương Thịnh sẽ không làm ra chuyện như vậy.
Vậy thì là ai?
Lẽ nào là bác sĩ ở bệnh viện vị điều tra?
Ngược lại có khả năng này.
Trên đường đi, Phương lão gia tử đã nghĩ rất nhiều, đến khi vào phòng thẩm vấn xong, ông ta còn dùng tuổi lớn rồi, sức khỏe không tốt các lý do trì hoãn thời gian, chính là không hợp tác điều tra.
Phương lão thái thái bên kia cũng như vậy, ngay từ khi lên kế hoạch chuyện này, Phương lão gia tử đã từng nói, nếu như chuyện bị phát hiện, bà ta chỉ cần kiên trì mình cái gì cũng không biết, Phương lão gia tử sẽ gánh hết tất cả mọi chuyện. Cho nên Phương lão thái thái vừa đi vào, cũng không quan tâm đ ến nước mắt của mình, một câu cũng không nói.
Nhưng bọn họ không phối hợp, không có nghĩ là vụ án này không có tiến triển.
Cảnh sát lấy được camera giám sát nhà họ Trần, trong camera giám sát quả thật là Phương Yến chủ động công kích Diệp Triều Nhiên. Ống tiêm lấy từ hiện trường về cũng đưa đi hóa nghiệm, bên trong là thuốc an thần có nồng độ cao.
Cảnh sát đem những tài liệu này bày ra trước mặt Phương lão gia tử, Phương lão gia tử nhìn thấy bóng dáng quen thuộc trong video, suýt nữa thì hít thở không thông.
"Yến Yến..."
"Yến Yến nó làm sao vậy?"
Phương lão gia tử lập tức nóng ruột.
Phương Yến là hy vọng cuối cùng của nhà họ Phương, ông ta đã đem tất cả tâm huyết và tinh lực dùng trên người Phương Yến! Phương Yến tuyệt đối không thể xảy ra chuyện!
Nhưng sự thật là, Phương lão gia tử càng sợ cái gì, cái đó sẽ đến.
Lời tiếp theo của cảnh sát, hoàn toàn đánh vỡ tất cả hy vọng của Phương lão gia tử: "Phương Yến bị nghi ngờ có liên quan đến bắt cóc mưu sát, bây giờ đã bị chúng tôi khống chế rồi."
Bên tai Phương lão gia tử vang lên tiếng ong ong một lúc lâu, đầu óc cũng trống rỗng. Ông ta cảm thấy máu huyết cả người đang không ngừng chảy ngược, lại từ trên chảy xuống dưới, chảy đến yết hầu.
Cuối cùng, Phương lão gia tử cũng không nhịn được, phun ra một ngụm máu.
Cảnh sát thẩm vấn vị dọa sợ, nhanh chóng đứng lên: "Nhanh! Đưa đi cấp cứu!"
Khoảng khắc Phương lão gia tử nhắm mắt, trong đầu chỉ có một suy nghĩ...
Xong rồi, nhà bọn họ lần này thật sự xong rồi.
Còn về Phương Yến bên kia.
Sau khi bị dẫn đến đồn cảnh sát, Phương Yến còn không ngừng nhắc đi nhắc lại, nhìn có vẻ như thần chí không rõ, hành vì thậm chí còn điên điên khùng khùng.
Cảnh sát dẫn đầu cũng lập tức đưa cậu ta đến bệnh viện.
Cho dù là điên thật hay là giả điên, cũng phải đưa tới bệnh viện làm phán đoán.
......
Diệp Triều Nhiên từ phòng ghi chép đi ra, bầu trời bên ngoài chỉ còn lại một ánh tà dương cuối cùng.
Khương Tầm Mặc lập tức nhìn thấy cậu, đứng lên bước nhanh về phía cậu: "Thế nào?"
Diệp Triều Nhiên cười với Khương Tầm Mặc, nói; "Có hơi mệt."
Có thể không mệt sao?
Cậu đã làm ghi chép cả một buổi chiều.
Khương Tầm Mặc vặn nắp chai nước, đưa cho cậu.
Nước mát làm thông thuận cổ họng khô ráo, Diệp Triều Nhiên thấy hơi thoải mái một chút.
Diệp Tông và Đàm Tranh còn chưa đi ra, bọn họ còn phải mất một lúc nữa.
Khương Tầm Mặc đã ra ngoài được hơn nửa tiếng rồi, hắn vừa ra đã đụng phải đám phú nhị đại được Trần Dĩnh mời đến.
Những người này đều là người đứng xem và người chứng kiến, ghi chép của bọn họ làm rất nhanh, lúc đó bọn họ đang thương lượng có nên đi trước không.
Nhìn thấy Khương Tầm Mặc đi ra, người có giao tình với nhà họ Khương to gan đi qua hỏi tình huống của Diệp Triều Nhiên.
Khương Tầm Mặc liếc cậu ta một cái, không nói gì.
Người nọ ngượng ngùng cười cười.
Chuyện nhà họ Phương đem lại ảnh hưởng rất lớn với họ, nhưng càng làm cho bọn họ khó tin là Trần Dĩnh lại là đồng lõa với đám người bệnh thần kinh nhà họ Phương.
Bọn họ đã ra được một lúc rồi, cũng có người hỏi tình huống của Trần Dĩnh.
Cảnh sát điều tra được ghi chép tin nhắn của Trần Dĩnh và Phương Yến trong điện thoại của cô ta, ghi chép tin nhắn bày ra trước mặt, Trần lão gia tử không nhận cũng không được.
Trần lão gia tử yêu thương nhất là Trần Dĩnh, sao có thể nỡ để cho cháu gái bảo bối thât sự bị nhốt lại?
Từ phỏng thẩm vấn đi ra, Trần lão gia tử đi ra ngoài gọi điện thoại.
Giọng Trần lão gia tử rất lớn, đám phú nhị đại bọn họ ít nhiều cũng nghe được một chút: Nhà họ Trần bên đó là bắt đầu đẩy hết tội lên đầu nhà họ Phương, trước đó Phương Yến không phải nhìn có vẻ là thần kinh điên điên dại dại sao? Ông ta vừa gọi điện ở bên ngoài, tôi nghe được một chút, luật sư bên đó kiến nghị, muốn để cho Phương Yến và Trần Dĩnh cùng làm giám định tinh thần."
Trước tiên là định cho Phương Yến bệnh thần kinh, rồi lại nói trước mắt cảm xúc Trần Dĩnh không ổn định, sau đó có định tội cũng sẽ không quá nặng.
Trần lão gia tử quả thật là tính toán tốt.
Người đó nói xong liền chuẩn bị đi.
Khương Tầm Mặc lại nói một câu: "Cảm ơn."
Người đó sửng sốt, đưa tay xoa xoa ngực, lúc sau mới nói: "Không có gì, còn nữa nên nói xin lỗi là chúng tôi."
Trước đó Trần Dĩnh ở sau lưng nói xấu Diệp Triều Nhiên như vậy, bọn họ còn tự cho là đúng, không có sắc mặt tốt với Diệp Triều Nhiên. Bây giờ nghĩ lại, bọn họ thật là ngu xuẩn, chỉ nghe lời một phía từ Trần Dĩnh.
Khương Tầm Mặc nói lại chuyện xảy ra vừa nãy cho Diệp Triều Nhiên nghe.
Diệp Triều Nhiên hơi nhíu mày lại: "Nếu như Phương Yến quả thật là tinh thần có vấn đề..."
Lời cậu không nói hết, Khương Tầm Mặc gật đầu.
Diệp Triều Nhiên mím môi.
Khương Tầm Mặc nói: "Có điều cậu cũng không cần quá lo lắng."
Diệp Triều Nhiên nhìn hắn.
Khương Tầm Mặc: "Tớ đã tra tư liệu rồi, cho dù có thật sự giám định ra bệnh thần kinh, Phương Yén cũng có ghi chép phạm tội, sau này mỗi một hành động của cậu ta đều bị giám sát nghiêm ngặt."
Diệp Triều Nhiên khẽ gật đầu, không nói gì.
Khương Tầm Mặc nghĩ đến cái gì đó, lại hỏi: "Cậu báo tin cho chú dì chưa?"
Diệp Triều Nhiên lắc đầu, cậu suýt nữa thì quên chuyện này, cầm điện thoại lên, Diệp Triều Nhiên đang muốn gọi điện cho Tống Nhã, đột nhiên có chút sợ hãi.
Khương Tầm Mặc nhìn ra cậu do dự: "Làm sao vậy?"
Diệp Triều Nhiên lập tức nhăn mặt: "Tớ sợ tớ sẽ bị mắng..."
Khương Tầm Mặc đối mắt với Diệp Triều Nhiên hai giây, lặng lẽ di chuyển tầm mắt.
Chuyện này hắn không giúp được Diệp Triều Nhiên.
Không chỉ Tống Nhã sẽ mắng Diệp Triều Nhiên, có lẽ Diệp Bùi cũng sẽ vậy. Hơn nữa nói thật Khương Tầm Mặc cũng có chút tức giận, vừa nghĩ đến khi nãy Diệp Triều Nhiên không quan tâm đ ến an toàn của bản thân ở riêng với Phương Yến, Khương Tầm Mặc lại có chút nghĩ mà sợ.
Nhưng lúc này không phải là lúc tức giận với Diệp Triều Nhiên, cho nên Khương Tầm Mặc không hề hiểu hiện ra bất cứ sự không vui nào.
Hắn đợi tất cả mọi chuyện xong xuôi, rồi mới từ từ tìm Diệp Triều Nhiên tính sổ sau.
Diệp Triều Nhiên biết chuyện này Khương Tầm Mặc cũng không giúp gì được cho cậu, cầm điện thoại đi ra ngoài.
Chân trời chỉ còn lại vài ánh chiều tà, chạng vạng nóng bức nhiều thêm một cơn gió, thật ra không nóng, chủ yếu là trong lòng Diệp Triều Nhiên lúc này vô cùng bất an lo sợ.
Điện thoại kết nối, bên kia truyền đến tiếng cười của Tống Nhã.
"Nhiên Nhiên, mấy ngày rồi cũng không gọi điện cho mẹ!"
Diệp Triều Nhiên mím mím môi, lòng bàn tay chảy ra một tầng mồ hôi mỏng.
Cuộc nói chuyện này kéo dài tổng cộng gần 40 phút.
Diệp Tông và Đàm Tranh ra ngoài không thấy người, biết Diệp Triều Nhiên đang gọi điện cho Tống Nhã, cũng không dám bước lên làm phiền.
Đàm Tranh thở dài: "Vốn dĩ tôi còn muốn đích thân gọi điện cho hai đứa nó."
Diệp Tông nói: "Vội vàng cái gì, bà có tin lát nữa vừa cúp điện thoại, tên tiểu tử thúi kia sẽ đích thân gọi điện cho chúng ta không?"
Đàm Tranh lặng thinh.
Cái khả năng rất lớn, hơn nữa Diệp Bùi nói không chừng còn tức giận.
Chuyện hôm nay mặc dù bọn họ coi như là xử lý tốt, nhưng vừa nãy lúc bọn họ làm ghi chép nghe cảnh sát nói, Nhiên Nhiên lúc đó thiếu chút nữa bị Phương Yến tiêm cho một phát!
Xem xong camera giám sát, Đàm Tranh chỉ cảm thấy sợ hãi.
Không bao lâu sau, Diệp Triều Nhiên cúp điện thoại, đi vào.
Nhìn thấy Diệp Tông Đàm Tranh, cậu miễn cưỡng lộ ra nụ cười.
Diệp Tông còn chưa mở miệng nói gì, chuông điện thoại của ông đã vang lên.
Ánh mắt Đàm Tranh nhìn sang, Diệp Tông đưa điện thoại ra trước mắt Đàm Tranh, là Diệp Bùi gọi.
Diệp Triều Nhiên hé miệng, muốn nói gì đó, lại không biết nói gì mới tốt, nên không nói gì nữa.
Diệp Tông cầm điện thoại, đi ra ngoài nói chuyện.
Hai cha con không biết nói cái gì, cách một cánh cửa, bên trong còn nghe được giọng của Diệp Tông.
Chỉ là tốc độ nói của ông ấy quá nhanh, mấy người không thể nghe rõ cụ thể là đang nói gì.
Đàm Tranh ngồi xuống bên cạnh Diệp Triều Nhiên, khẽ hỏi: "Có đói không?"
Bình thường giờ này ở nhà bọn họ là thời gian ăn cơm tối.
Diệp Triều Nhiên lắc đầu, cậu không ăn nổi.
Nghe giọng nói bên ngoài kia của Diệp Tông, lại nghĩ đến tiếng rống giận của Diệp Bùi, Diệp Triều Nhiên bây giờ trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Diệp Triều Nhiên thực ra có thể nói dối, nhưng không biết tại sao, mỗi lần đối mặt với Tống Nhã Diệp Bùi, công năng này của cậu giảm xuống.
Vốn dĩ Diệp Triều Nhiên không tính nói ra chuyện mình lấy thân đi mạo hiểm, như vậy Tống Nhã và Diệp Bùi sẽ không quá lo lắng, cậu cũng sẽ không bị mắng, đẹp cả hai bên.
Nhưng điện thoại vừa được kết nối, khi nghe thấy giọng nói dịu dàng của Tống Nhã dỗ Diệp Triều Nhiên, dần dần, miệng Diệp Triều Nhiên như vòi nước không có van, Tống Nhã muốn nhận bao nhiêu nước, Diệp Triều Nhiên sẽ chảy bấy nhiêu nước. Quả thật là không hề có nửa lời giấu giếm, giống như lúc đối mặt với cảnh sát làm ghi chép vậy, đem những cái mình biết, chuyện mình làm run một cái nói hết sạch.
Diệp Triều Nhiên nói xong, đầu dây bên kia trầm mặc một lúc lâu.
"Thật sự không bị thương?" giọng nói Tống Nhã đã sớm không còn dịu dàng như ban đầu nữa, tăng thêm ngữ khí nói, "Nhiên Nhiên, con không thể vì để ba mẹ yên tâm mà lừa ba mẹ!"
Diệp Triều Nhiên nào dám chứ?
Cậu bây giờ hèn nhát đến không chịu được, vội vàng nghiêm túc nói: "Thật sự không có!"
Tống Nhã và Diệp Bùi cuối cùng cũng tin, Diệp Bùi còn lạnh lùng nói thêm một câu Ba mẹ ngày mai đến thành phố A, rồi cúp điện thoại.
Diệp Triều Nhiên bây giờ thật sự hoảng rồi.
Diệp Tông cúp điện thoại xong đi vào, cái gì cũng không nói, chỉ nói một câu: "Ba mẹ cháu ngày mai đến thành phố A."
Diệp Triều Nhiên nghe xong cúi đầu, thấp giọng đáp một tiếng.
Đàm Trang và Diệp Tông lại hiểu nhầm, cho rằng cậu có chỗ nào không thoái mái, vội vàng kéo cậu hỏi đông hỏi tây.
Diệp Triều Nhiên chỉ có thể giải thích, nói mình không sao.
Hôm nay làm ghi chép đã xong, nhưng mấy này sau có thể còn cần bọn họ chạy đến đồn cảnh sát một chuyến.
Cộng thêm vụ án nhà họ Phương còn liên quan đến Phương Kỳ Sơn và Thái Liên Hoa, thẩm vấn còn mất một khoảng thời gian.
Có điều cho dù kết quả cuối cùng thế nào, nhà họ Phương sau này sẽ không làm nên nổi sóng gió gì nữa.
Đám phú nhị đại bị Trần Dĩnh mời đến, không ít người là thiên kim tiểu thư gia đình giàu có có danh tiếng ở thành phố A, còn chưa ra khỏi đồn cảnh sát, bọn họ đã liên lạc với ba mẹ của mình.
Âm mưu của nhà họ Phương cứ như vậy truyền đi khắp nơi.
Lúc này bỗng nhiên biết được, phản ứng đầu tiên của tất cả mọi người là khó tin và chấn kinh.
"Thật hay giả? Diệp Triều Nhiên cho dù không thân thiết, cũng