Đồ nướng và tôm hùm đất mỹ vị tối hôm đó, cho dù là Diệp Triều Nhiên hay Khương Tầm Mặc, cũng không ai nếm ra được vị gì.
Nhai nhai vài cái nuốt chửng, đến mùi vị cũng không nếm mà nuốt vào bụng.
Giống như là chỉ nhớ sự mềm lại cọ sác lúc hôn lên, mang theo hô hấp nhẹ nhàng, vừa căng thẳng lại mờ ám.
Ăn cơm tối xong, Diệp Triều Nhiên liền chạy trốn chết ra khỏi nhà Khương Tầm Mặc.
Trên đường về nhà, Diệp Triều Nhiên một đường chạy bước nhỏ, chảy một thân mồ hồi, lại không thể ném được một khắc thân mật và hứng khởi ấy.
Về đến nhà, Diệp Triều Nhiên nhận được tin nhắn của Khương Tầm Mặc.
[Không tức giận chứ?]
Khóe miệng Diệp Triều Nhiên lập tức nhếch lên.
Có ngốc không vậy, loại vấn đề này, chắc chắn là không tức giận rồi.
Mong chờ còn không kịp, tại sao lại tức giận được?
Diệp Triều Nhiên mím môi, có điều cậu cảm thấy....hình như có hơi ngắn.
Khương Tầm Mặc chỉ chạm một chút vào miệng cậu, rất nhanh liền tách ra.
Mặc dù quả thật còn thân mật hơn nắm tay cái ôm trước đó, nhưng Diệp Triều Nhiên cảm thấy còn có thể nhiều thêm một chút.
Chỉ mới nghĩ như vậy, Diệp Triều Nhiên đã cảm thấy cả người mình bắt đầu bốc khói, cậu ngồi dậy, uống một ngụm nước lại, mới đỡ hơn một chút.
Gõ chữ trả lời: [Không tức giận.]
Khương Tầm Mặc: [Vậy thì tốt.]
Diệp Triều Nhiên ôm điện thoại cười cười.
Không biết vừa nãy Khương Tầm Mặc cảm thấy thế nào, dù sao Diệp Triều Nhiên cảm thấy tim mình sắp nhảy ra ngoài luôn rồi.
[Hôm nay cảm thấy thế nào? Ngày mai có còn không tập trung tinh thần được không?] Khương Tầm Mặc lại gửi tin nhắn đến.
Diệp Triều Nhiên vừa mới bình tĩnh lại, nhìn thấy câu này của Khương Tầm Mặc, chóp mũi cậu lại chảy ra tầng mồ hôi mỏng.
Nhiệt độ điều hòa trong phòng rất thấp, cậu sao lại cả người chảy mồ hôi?!
Diệp Triều Nhiên cắn môi, đều tại Khương Tầm Mặc.
[Cậu cảm thấy sao?] Diệp Triều Nhiên trả lời.
Vấn đề này không phải Khương Tầm Mặc đã biết còn cố hỏi sao.
Ở bên ngoài thả lỏng một ngày, thần kinh căng thẳng của Diệp Triều Nhiên quả thật được thả lỏng, nhưng bởi vì cái hôn nhẹ trên sô pha tối nay, tim cậu vừa bình tĩnh lại bắt đầu đập loạn xạ rồi.
Khương Tầm Mặc khó có lúc mà không trả lời lại tin nhắn của Diệp Triều Nhiên ngay, không chỉ Diệp Triều Nhiên, Khương Tầm Mặc bây giờ cũng không bình tĩnh lại được.
Một cái hôn không nằm trong dự liệu lại đến bất ngờ, không chỉ trêu chọc trái tim Diệp Triều Nhiên.
Có điều không thể không nói, trải qua ban ngày được thả lỏng, trạng thái học tập ngày hôm sau của Diệp Triều nhiên quả thật đã tốt hơn nhiều.
Trước đó chỉ cần ngồi một lúc, cậu đã ngồi tại chỗ phát ngốc, hoặc là nhìn Khương Tầm Mạc bên cạnh.
Bây giờ không biết có phải là xấu hổ vì nụ hôn hôm qua không, cậu cũng không dám nhìn Khương Tầm Mặc nữa, chỉ có thể đặt sự chú ý lên tờ đề thi.
Dần dần, trái tim xao động của Diệp Triều Nhiên đã bình tĩnh lại.
Chỉ là thỉnh thoảng có lúc xuất thần, vẫn không nhịn được mà nhớ đến nụ hôn lúc chạng vạng ngày hôm đó.
Có lúc không cẩn thận đối mắt với Khương Tầm Mặc, trong lòng Diệp Triều Nhiên trừ xấu hổ, càng nhiều hơn là mong chờ.
Vẫn may không chỉ có mình Diệp Triều Nhiên mong đợi.
Nụ hôi thứ hai của Diệp Triều Nhiên và Khương Tầm Mặc, xảy ra vào hai ngày sau.
Tiết tự học buổi tối kết thúc, Khương Tầm Mặc đưa Diệp Triều Nhiên về nhà, ngay tại khu rừng nhỏ bên cạnh tiểu khu nhà bọn họ, Khương Tầm Mặc nhân lúc Diệp Triều Nhiên không chú ý, hôn nhanh lên khéo miệng cậu, rồi lập tức hoảng loạn chạy mất.
Từ đó trở đi, số lần hai người hôn nhau càng nhiều lên.
Bốn phía không có người, thời gian nụ hôn sẽ dài hơi một chút.
Khương Tầm Mặc sẽ thâm mật cọ cọ khéo miệng Diệp Triều Nhiên, hồi lâu không muốn buông ra.
Diệp Triều Nhiên cũng rất hưởng thụ khoảnh khắc này, ôm lấy cổ Khương Tầm Mặc, cũng không dám thở mạnh.
Có những lúc thời gian vội vã, hai người chạm một cái rồi tách ra, chỉ là dùng môi chạm môi, giống như thân mật với nhau.
Thời gian tháng 5 chớp mắt dần dần trôi đi, nhoáng cái đã đến đầu tháng 6.
Trưa ngày mùng 4, tất cả học sinh lớp 12 được nghỉ.
Thời gian buổi chiều, là thời gian điên cuồng nhất thời học sinh cấp 3.
Xé sách thì xé sách, điên khùng thì điên khùng, dưới tầng lầu dạy học thậm chí còn cơn mưa bài thi.
Điện thoại trước đó giấu đi bây giờ cũng đều lấy ra hết, những gương mặt khác nhau xuất hiện trên màn hình khác nhau, những bức ảnh và video quý giá này sẽ được lưu giữ lại.
Diệp Triều Nhiên không nỡ xé sách của mình, gọi điện thoại cho Diệp Bùi, nói Diệp Bùi lái xe đến dưới tầng lầu dạy học, cậu và Khương Tầm Mặc chuyển sách vào xe.
"Hai đứa tối nay muốn đi ăn ở đâu?" Diệp Bùi hỏi.
Diệp Triều Nhiên nói: "Lớp trưởng nói có một bữa liên hoan nhỏ, nên là ăn ở ngoài ạ."
"Nếu muộn quá thì gọi cho ba, ba đến đón hai đứa." Diệp Bùi nói.
Diệp Triều Nhiên gật đầu đáp một tiếng.
Bây giờ dù sao cũng chưa thi đại học, bữa liên hoan này của bọn họ cũng sẽ không ồn ào đến quá muộn, học sinh cả lớp cùng ra ngoài trường học ăn bữa cơm.
Trên bàn ăn, trong mắt không ít bạn học hiện lên ánh nước.
Diệp Triều Nhiên nhìn thấy cũng buồn, liền ra ngoài hít thở không khí.
Khương Tầm Mặc đi ra theo, đưa cậu một chai đồ uống.
"Còn ba ngày nữa." Khương Tầm Mặc nói.
Diệp Triều Nhiên cười cười: "Thi xong chúng ta đi đâu chơi đã lên kế hoạch xong chưa?"
Đây là Khương Tầm Mặc và Diệp Triều Nhiên đã lên kế hoạch từ lâu.
Lễ quốc khánh không thể đi chơi, vẫn là tiếc nuối trong lòng hai người, nhưng sau nghỉ lễ quốc khách không còn ngày nghỉ, hai người cũng chỉ có thể sắp xếp kế hoạch du lịch vào kỳ nghỉ sau khi thi đại học kết thúc.
3 tháng, là một thời gian rất dài, bọn họ có thể thả lỏng thoải mái mà đi chơi.
Diệp Triều Nhiên vốn dĩ muốn tham gia lên kế hoạch, nhưng Khương Tầm Mặc nói chuyện này giao cho hắn là được, để Diệp Triều Nhiên cả quá trình chỉ cần ăn chơi ngắm phong cảnh là được.
Mắt thấy chỉ còn vài ngày là đến thời gian đi du lịch, Diệp Triều Nhiên không nhịn được bắt đầu mong đợi rồi.
Khương Tầm Mặc lại không nói gì, chỉ cười cười: "Tạm thời không nói cho cậu biết."
Diệp Triều Nhiên bĩu môi: "Cậu không nói cho tớ thì rất nhanh cậu cũng phải mua vé thôi!"
Khương Tầm Mặc vẫn cười.
Diệp Triều Nhiên nghiêng đầu nhìn hắn, trong đôi mắt thâm thúy của Khương Tầm Mặc, phản chiếu ánh sáng ấm áp ở hành lang, rất đẹp.
Đẹp trai quá.
Diệp Triều Nhiên thu hồi ánh mắt.
Bỏ đi, giữ bí mật thì giữ bí mật đi, dù sao cậu rất nhanh cũng sẽ biết được thôi!
Ngày mùng 5 Diệp Triều Nhiên và Khương Tầm Mặc đến trường thi xem chỗ ngồi, hai người được phân đến cùng một trường thi, nhưng không cùng một tầng lầu.
Vị trí đã xem xong rồi, Khương Tầm Mặc theo Diệp Triều Nhiên đi về.
Mấy ngày thi này, Khương Tầm Mặc đều ở nhà Diệp Triều Nhiên, hắn ngủ phòng khách.
Hai người vừa về đến nhà, đụng phải Diệp Bùi và Tống Nhã đang chuẩn bị ra ngoài.
Vì để cho Diệp Triều Nhiên và Khương Tầm Mặc ngày mai thi được thuận lợi, Tống Nhã đặc biệt xin nghỉ, Diệp Bùi cũng tạm thời đem chuyện công ty ném sang một bên.
Hai ngày tiếp theo, đều do Diệp Bùi lái xe đưa Diệp Triều Nhiên và Khương Tầm Mặc đi thi, Tống Nhã ở nhà nấu cơm.
Vốn dĩ Diệp Tông và Đàm Tranh cũng định đến thành phố Nam, Diệp Tông thậm chí còn chuẩn bị xong xe lưu động, tính đến lúc đó đỗ xe ngoài trường thi, đợi Diệp Triêu Nhiên và Khương Tầm Mặc thi xong có thể đi vào xe ăn cơm ngủ trưa, sau đó thi tiếp buổi chiều.
Nhưng sau đó phát hiện nơi thi của Diệp Triều Nhiên và Khương Tầm Mặc cách nhà không xa, Diệp Triều Nhiên cũng không muốn quá khua chiêng gõ trống, vì thế Diệp Tông liền từ bỏ.
Sáng sớm ngày mùng 6, nhà họ Diệp bận rộn cả lên.
Tống Nhã chuẩn bị bữa sáng phong phú, đợi Diệp Triều Nhiên và Khương Tầm Mặc ăn xong, Diệp Bùi lái xe đưa hai người họ đến trường thi.
Bọn họ đến sớm, cũng không xuất hiện tình trạng tắc đường.
Diệp Bùi chỉ có thể đưa người đến bên ngoài trường thi, nhìn Diệp Triều Nhiên và Khương Tầm Mặc, chỉ nói một câu: "Cố lên."
Diệp Triều Nhiên và Khương Tầm Mặc cùng cười lên.
"Vâng ạ!"
Diệp Bùi phất phất tay với hai người họ.
Diệp Triều Nhiên và Khương Tầm Mặc cùng đi vào cổng trường.
Phòng thi của Khương Tầm Mặc nằm ở tầng trên, trước khi đi, Khương Tầm Mặc kéo tay Diệp Triều Nhiên.
"Làm gì?" Diệp Triều Nhiên nhìn hắn.
Khương Tầm Mặc mím môi, nhìn chằm chằm Diệp Triều Nhiên.
Diệp Triều Nhiên đột nhiên có chút căng thẳng.
Mặc dù hai người họ đến sớm, nhưng lúc này trên hành lang học sinh cũng đang dần dần nhiều lên, Khương Tầm Mặc và Diệp Triều Nhiên đứng ở đây, còn nắm tay, vô cùng hấp dẫn ánh mắt người khác.
"Ở đây người...."
Diệp Triều Nhiên lời còn chưa nói xong, cảm thấy ngón tay mình đụng vào một chỗ mềm mại.
"Thi tốt nhé." Ném lại câu này, Khương Tầm Mặc quay người đi nhanh lên tầng.
Diệp Triều Nhiên sửng sốt một lúc lúc, mới thu tay lại, nhìn chằm chằm ngón tay mình cười lên.
Không thể hôn môi thì hôn tay, Khương Tầm Mặc quá phạm quy rồi!
Diệp Triều Nhiên kìm nén khóe miệng đang nở nụ cười, cũng đi về phía phòng thi của mình.
.....
Hai ngày thi, nói nhanh cũng nhanh, nói chậm cũng chậm.
Theo tiếng chuông cuối cùng vang lên, Diệp Triều Nhiên mới cảm thấy hòn đá đè nặng trên người mình cuối cùng cũng thả xuống được.
Rất thoải mái.
Thậm chí cũng không muốn lập tức ra khỏi phòng thi, còn muốn ngồi yên ở đó nhìn phòng cảnh bên ngoài cửa sổ.
Lúc Khương Tầm Mặc đến tìm, Diệp Triều Nhiên mới bừng tỉnh lấy lại tinh thần, phát hiện lớp học chỉ còn lại mình cậu và giám thị đang sắp xếp bài thi.
"Đi thôi." Khương Tầm Mặc vươn tay ra với Diệp Triều Nhiên.
Chóp mũi Diệp Triều Nhiên có hơi chua xót, khóe miệng từ đầu đến cuối vẫn luôn cong lên, cậu đặt tay lên tay Khương Tầm Mặc, trầm giọng nói.
"Đi thôi."
Thi đại học kết thúc, cuối cùng cũng đến thời khắc mà học sinh mong đợi từ lâu.
Tiệc liên hoan của lớp 1, cũng định vào tối nay.
Diệp Triều Nhiên và Khương Tầm Mặc đến có hơi muộn, những bạn học khác và cô Vương đã đến cả rồi.
Nhìn thấy hai người họ đến, lớp bọn họ chụp một tấm ảnh tập thể, rồi mới bắt đầu ăn.
Đã tốt nghiệp rồi, cô Vương cũng không câu nệ nữa, có người ồn ào muốn uống rượu, cô Vương cũng không ngăn cản, chỉ nói không thể uống quá nhiều.
Lời mặc đù là nói như vậy, nhưng người có mặt ở đây đều ôm quyết tâm không say không về, sao có thể uống ít được?
Các bạn học không chỉ tự mình uống, còn kéo cô Vương uống cùng.
Cô Vương lúc đầu còn từ chối, sau đó cùng không ngăn được đoàn người kính rượu.
Uống rồi uống, cô Vương hai mắt đỏ lên.
Cô làm giáo viên nhiều năm như vậy, cứ 3 năm lại tiễn một nhóm học sinh rời đi, cô vốn dĩ cho rằng cô đã quen với kiểu ly biệt này, nhưng mỗi lần đến lúc ly biệt, cô vẫn là không nhịn được mà rơi nước mắt.
Mọi người ở đây đều đang nhịn xuống, bây giờ nhìn thấy cô Vương rơi nước mắt, hốc mắt bọn họ cũng đỏ theo.
Ở chung với nhau 3 năm, cô Vương mặc dù có lúc rất nghiêm khắc, nhưng càng nhiều hơn là bảo vệ đám học sinh bọn họ.
Không ít bạn học nữ cảm xúc dâng trào, trực tiếp ôm cô Vương gào khóc.
Bầu không khí trong phòng riêng cũng bị lây truyền, hai mắt của Diệp Triều Nhiên cũng đỏ lên, nước mắt dâng trào trong mắt.
Khương Tầm Mặc đưa cho cậu tờ giấy.
Diệp Triều Nhiên lau nước mắt, đôi mắt đỏ bừng nhìn mọi người.
Cô Vương cũng không ở lại lâu, ăn xong cơm, lại dặn dò một vài chuyện rồi rời đi trước.
Nhưng cuộc vui tối hôm nay vẫn còn chưa kết thúc, học sinh lớp một lại chuyển địa điểm đến KTV.
Vừa hát vừa nhảy một buổi tối, thậm chí còn có người to gan tỏ tình với người mình thích.
Cho dù kết quả thế nào, bọn họ chỉ muốn đem sự yêu thích cất sâu trong lòng nói ra.
Làm cho Diệp Triều Nhiên không ngờ được là, lại có một bạn nữ sinh chạy đến trước mặt cậu, nói trước đây đã từng thích cậu.
Diệp Triều Nhiên chấn kinh đồng thời cũng có chút không biết làm thế nào.
Nữ sinh lại cười rất thản nhiên: "Đã là chuyện rất lâu trước kia, hẳn là lúc học lớp 10. Lúc đó nhìn thấy cậu, liền nghĩ, nam sinh đẹp trai như vậy, thành tích lại tốt như vậy, tớ nếu như tỏ tình với cậu, cậu chắc chắc sẽ từ chối tớ. Vì thế tớ rối rắm một thời gian, nhưng rất nhanh tớ lại phát hiện, cậu hình như không thích con gái."
"Lúc đó người ở lớp 6..." nữ sinh không nói tên Cố Nghiêu, cười một cái, "Tớ đã hiểu, tâm trạng vừa phức tạp lại vừa buồn. Phức tạp là vì tớ có thể cả đời này đều không thể thành lựa chọn của cậu, buồn là vì tớ chỉ vừa mới bắt đầu yêu thầm, đã kết thúc rồi. Có điều tớ đã rất nhanh điều chỉnh tốt tâm trạng, không còn thích cậu nữa."
"Diệp Triều Nhiên, hôm nay tớ sở dĩ đem chuyện này nói cho cậu biết, không vì cái gì khác, tớ chỉ là muốn thanh xuân của tớ bớt đi một chút tiếc nuối."
"Cuối cùng, cậu và Khương Tầm Mặc nhất định phải hạnh phúc!"
Nữ sinh nói xong nghẹn ngào ra tiếng, cuối cùng được bạn bè dìu đi.
Diệp Triều Nhiên nhìn bóng lưng cô gái, nói lời chúc phúc của mình: "Chúc cậu cuộc đời sau này thuận lợi, được như ý nguyện."
Cảm xúc ly biệt quá thương cảm, vừa nghĩ đến có khả năng đầu là lần cuối cả lớp 1 có thể tụ họp, không ít người đều rơi lệ.
Ngồi trên xe taxi về nhà, Diệp Triều Nhiên còn không ngừng quay đầu lại nhìn.
Khương Tầm Mặc nhẹ ôm lấy vai cậu, hạ giọng nói: "Đừng nhìn nữa."
Mặt trăng chú định là sẽ chìm về phía tây, ly biệt trong cuộc đời cũng không thể thiếu.
Bữa tiệc này kết thúc rồi, chờ đợi bọn họ là cuộc sống tươi sáng hơn.
Diệp Triều Nhiên gối đầu lên vai Khương Tầm Mặc, nhẹ nhàng lau đi nước mắt của mình.
"Chúng ta hôm nay...còn về nhà nữa không?" Diệp Triều Nhiên hỏi.
Khương Tầm Mặc nhìn