Phương Kỳ Sơn nhìn Phương lão gia tử, không hiểu sao Phương lão gia tử lại hỏi chuyện này: "Phải, là một công ty nhỏ, con đã cho người điều tra, hắn hình như là chỉ có một đối tác, cả công ty thêm cả Diệp Bùi, cũng không đến 10 người."
Phương lão gia tử hỏi: "Công ty kinh doanh cái gì?"
Phương Kỳ Sơn đưa tay xoa xoa đầu: "Hình như là quản lý tài chính?"
Khi Phương Kỳ Sơn biết Diệp Bùi mở một công ty nhỏ, cũng không đi tìm hiểu nữa.
Dù sao so với gia nghiệp nhà bọn họ, cái công ty của Diệp Bùi quả thật là không đáng để nhìn, Phương Kỳ Sơn căn bản không để vào mắt.
Phương lão gia từ suy tư gật gật đầu.
Phương Kỳ Sơn nhìn sắc mặt ba mình, không nhịn được hỏi: "Ba, ba hỏi con cái này làm gì?"
Phương lão gia tử đứng lên, cầm bức ảnh cả nhà trên bàn lên, nhìn Phương Yến đứng bên cạnh mình, sắc mặt ông mới hòa hoãn hỏi ngược lại: "Con cảm thấy thế nào?"
Phương Kỳ Sơn nghĩ một lúc, nhíu mày nói: "Ba không phải là muốn đầu tư cho công ty bọn họ chứ?"
Chuyện trước đó ông ta làm, cũng coi như hoàn hoàn xé rách mặt với nhà họ Phương, hiện giờ Phương lão gia tử đi tìm người, quả thật là phải tỏ lòng.
Chỉ là lần đầu tư này, có phải là cho bọn họ mặt mũi quá rồi không?
Lại nghĩ đến công ty của ông ta cũng không có được đầu tư của Phương lão gia tử, lập tức xụ mặt xuống.
Phương lão gia tử nhìn rõ suy nghĩ của Phương Kỳ Sơn, ông âm thầm lắc đầu, lại thở dài.
Đứa con trai này của ông, thật sự bị ông nuôi thành phế vật!
Nếu như Thịnh Thịnh ở đây, chắc chắn sẽ lập tức hiểu được ý của ông.
Chỉ là chuyện này rốt cuộc có hơi thiếu đạo đức, nói không chừng còn bị trời phạt.
Phương lão gia tử không nhẫn tâm để tay người cầm quyền tương lai nhà họ Phương nhiễn bẩn, cho nên tất cả tội nghiệp đều để cho ông lão như ông đến gánh vác đi!
......
Thời gian một ngày, Diệp Triều Nhiên hoàn toàn thích ứng với cuộc sống học sinh cấp 3.
Nhà họ Diệp cách Nhất Trung rất gần, mỗi ngày Diệp Triều Nhiên chỉ cần tống 10 phút đi bộ đã có thể đến được trường học.
Ăn sáng xong, Diệp Triều Nhiên mới thong thả đi đến trường học.
Cho dù cậu đi có chậm đến đâu, đến cậu đến lớp thì thời gian vẫn còn sớm, cách thời gian vào tiết một còn gần 20 phút nữa, lớp học cũng chỉ thưa thớt có vài người.
Xa xa, Diệp Triều Nhiên nhìn thấy Khương Tầm Mặc đang nằm bò trên bàn ngủ.
Nghĩ đến chai nước ép chanh hôm nay, Diệp Triều Nhiên đột nhiên thấy có hơi mất tự nhiên, cậu cũng không muốn làm phiền đến Khương Tầm Mặc, chân tay nhẹ nhàng, lại không nghĩ một chút động tĩnh đã làm kinh động đến Khương Tầm Mặc, thiếu niên bò lên bàn đột nhiên ngẩng đầu dậy.
Tóc trước trán của Khương Triều Mặc bị cậu ấy ngủ đến rối tung rối mù, đôi mắt thâm sâu toàn là ủ rũ vì bị quấy nhiễu giấc mộng đẹp, chính là giống như chú chó con đang ngủ ngon bị chủ nhân kéo ra khỏi giường, không hề có chút lực công kích nào.
Diệp Triều Nhiên cũng không biết bản thân tại sao lại nghĩ như vậy, cậu chớp chớp mắt, ném những suy nghĩ trong đầu ra sau đầu mới nói: "Chào buổi sáng, hôm qua..."
Lúc nhất thời, còn thật không biết sắp xếp ngôn ngữ thế nào, Diệp Triều Nhiên bị kẹt lại một lúc lâu.
Khương Tầm Tầm lại không hề có kiên nhẫn đợi Diệp Triều Nhiên nói xong, đưa tay mò dưới bàn một lúc, mò được một túi âm ấm, anh nhìn cũng không nhìn, cầm lấy dặt lên bàn Diệp Triều Nhiên.
"Cho cậu."
Khương Tầm Mặc xưa nay là người có qua có lại.
Buổi chiều hôm qua anh vội vàng đi chơi game, cũng không có trả lễ cho Diệp Triều Nhiên, vì thế sáng sớm hôm nay dứt khoát mang cho Diệp Triều Nhiên chai sữa bò nóng.
Diệp Triều Nhiên nhìn sữa bò trên bàn mình, cậu không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cậu nghi hoặc hỏi: "Đây, là cho tớ?"
Khương Tầm Mặc lười biếng gật gật đầu.
Như vậy anh cũng không nợ đồ Diệp Triều Nhiên, sau từ chối theo đuổi của Diệp Triều Nhiên, cũng mới có tự tin hơn.
Diệp Triều Nhiên nhìn chằm chằm sữa bò trên bàn hồi lâu, mới chợt tỉnh ngộ hỏi: "Cậu có phải là vì chai nước ép chanh hôm qua..."
Khương Tầm Mặc nói: "Ừm."
Quả nhiên bị hiểu lầm rồi.
Diệp Triều Nhiên lập tức giải thích: "Không phải, hôm qua là vì cô Vương tìm cậu, cho nên tớ mới đi tìm cậu, nhưng tớ..."
"Cậu không cần phải giải thích," Khương Tầm Mặc ngáp một cái, lại bò ra bàn, "Tớ hiểu."
Diệp Triều Nhiên: "......"
Cậu hiểu cái gì mà hiểu?
Cậu cứ như vậy mà hiểu tớ à?
"Không phải, cậu thật sự hiểu nhầm rồi." Diệp Triều Nhiên cảm thấy mình phải giải thích thật rõ ràng, nói rõ chuyện ngày hôm qua với Khương Tầm Mặc.
Khương Tầm Mặc lại ngáp một cái, có hơi qua loa có lệ gật gật đầu.
Cái ly do này còn rất hợp lý.
Có điều hắn cũng lười phản bác, Diệp Triều Nhiên muốn tìm cho mình bậc thang để xuống, hắn hiểu được.
Diệp Triều Nhiên không biết Khương Tầm Mặc nghĩ gì, thấy Khương Tầm Mặc gật đầu, cho rằng cậu ấy tin lời mình nói, liền thở phào, lại hỏi: "Thế, thế chai nước ép chanh kia?"
Khương Tầm Mặc: "Tớ uống rồi."
Diệp Triều Nhiên: "Hả?"
Khương Tầm Mặc chớp chớp mắt.
Cũng không phải hắn cố ý muốn uống chai nước ép chanh của Diệp Triều Nhiên, chỉ là hôm qua lúc hắn đi chơi game nhất thời kích động, bên cạnh có chai nước, hắn lập tức cầm lên uống.
Hắn thật sự không ngờ, chai nước ép chanh đó Diệp Triều Nhiên đã uống rồi.
"Hôn môi gián tiếp" bốn chữ này hiện lên trong đầu, Khương Tầm Mặc theo bản năng nhíu mày lại.
Hắn cố nén cơn buồn ngủ nhìn Diệp Triều Nhiên.
Diệp Triều Nhiên còn chấn kinh hơn cả hắn, gương mặt trắng nõn có thêm một tầng hồng phớt, đôi môi hồng nhuận hơi hé ra, vẻ mặt tràn đầy khó tin.
Khương Tầm Mặc vốn dĩ còn cảm thấy có hơi khó tiếp nhận, nhưng hìn thấy gương mặt này của Diệp Triều Nhiên xong, trong lòng hắn không còn mất tự nhiên nữa.
Cùng Diệp Triều Nhiên uống một chai nước ép chanh, hình như cũng không khó tiếp nhận như vậy.
Bởi vì cơn buồn ngủ lại ập đến, Khương Tầm Mặc lại ngáp tiếp, lông mi như dính hơi ẩm rủ xuống, hắn cũng không kháng lại được cơn buồn ngủ, cũng không để ý đến gương mặt Diệp Triều Nhiên vẫn kinh ngạc như cũ, lập tức bò lên bàn ngủ tiếp.
So với Khương Tầm Mặc thản nhiên, Diệp Triều Nhiên càng mất tự nhiên hơn.
Cả một ngày, cậu nhìn sữa bò trên bàn cậu, trên mặt có hơi nóng.
Tiếp theo mấy ngày sau đó, Diệp Triều Nhiên có hơi mất tự nhiên khi đối diện với Khương Tầm Mặc.
Thời gian thoáng qua đã đến thứ 6.
Mỗi khi đến thứ 6, học sinh không rõ nguyên nhân đều trở nên vô cùng phấn kích.
Đến Khương Tầm Mặc bình thường nằm bò trên bàn ngủ, cũng khó có được lúc không ngủ, mà ngồi dưới hàng cuối chơi điện thoại.
Tiết học của lớp 1 là tiết tự học, Diệp Triều Nhiên bày ra trước mặt một tờ bài thi, cậu đang kiểm tra câu làm sai, đột nhiên nghe thấy có người gọi tên cậu.
Diệp Triều Nhiên cảm thấy giọng nói có chút quen thuộc, cậu ngẩng đầu lên, nhìn thấy Cố Nghiêu đang đứng ngoài cửa lớp.
Trong hoàn cảnh yên tĩnh, cả lớp học gần như là bạn nào cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt hóng hớt di chuyển giữa hai người.
Cố Nghiêu mặc bộ đồng phục sạch sẽ, đeo gọng kính vàng, dáng vẻ đẹp trai ôn nhã ôn nhu, thật không hổ là giáo thảo của Nhất Trung, làm người ta không thể rời mắt.
Chỉ có Diệp Triều Nhiên, lập tức nhíu mày lại, trong mắt lướt qua một tia chán ghét.
"Có tiện ra ngoài một chút không?" Ánh mắt Cố Nghiêu sáng quắc nhìn Diệp Triều Nhiên.
Sau khi trọng sinh, Diệp Triều Nhiên đã tốn một chút thời gian mới thích ứng được với cuộc sống. Cậu thật sự căn bản không muốn gặp lại Cố Nghiêu, nhưng nghĩ đến lời đồn mấy ngày nay trong lớp, Diệp Triều Nhiên cảm thấy phải nói rõ ràng chuyện này, Diệp Triều Nhiên đứng lên, ra khỏi lớp học.
Sau khi hai người rời