The Vampire Princess [np, Nữ Công, H]

Chương 113


trước sau


- Xem ra, họ thật sự đối đãi tốt với anh. Anh có được cả một căn phòng như thế này cho bản thân mà không cần phải nhờ đến hỗ trợ từ ta cơ mà.

Người đàn ông nằm dưới thân cô trên chiếc ghế sofa dài cầm lên một lọn tóc đen nhánh và đưa lên môi mình.

- Vì thần đã khiến cho bọn họ phải mang ơn thần mà.

- Haha... Không nhờ anh nhắc thì chắc ta cũng quên mất anh thực ra là một kẻ thâm sâu toan tính đấy.

Chiếc cà vạt của anh được nới lỏng và trôi tuột ra khỏi cổ áo. Tiếp theo là hàng cúc áo, từng chiếc một bị gỡ ra, hé lộ mảng da thịt săn chắc ở bên trong.

Trong số tất cả những nam nhân hậu cung của cô, Kyle sở hữu thể hình to khoẻ nhất. Thân anh căng đầy bởi những khoả cơ bắp lồ lộ, múi nào ra múi nấy. Không ai có thể ngờ rằng chàng trai trẻ trông tri thức và dịu dàng đến thế này trên thực tế lại có một thân hình bốc lửa như vậy khi lột đi quần áo trên người.

Nghe nói rằng, Kyle Hudgen là người đàn ông phong lưu nhất Vương quốc Vampire. Phải đến ít nhất một nửa các cô gái của Vương quốc này đã lên giường cùng ngài ấy.

Một kẻ đam mê việc thưởng thức một vườn hoa thơm, ấy vậy mà một ngày nọ, lại đem về nhà một đoá hoa hồng duy nhất mà tận tâm nuôi dưỡng, và không bao giờ đi xem hoa nữa. Ngài chỉ còn ngắm đúng mỗi một bông hoa mà ngài đã chọn.

... Không.

Kyle đã không chọn bông hoa đó.

Là bông hoa ấy đã chọn anh.

Là đoá hoa kiêu sa ấy đã cho phép anh được chạm vào nó. Vì nó có rất nhiều gai nhọn. Vô vàn những kẻ khác cũng thèm khát có được nó, nhưng đều phải rụt lại đôi tay đẫm máu của mình trở về.

Tiếng khoá thắt lưng kim loại lách cách vang lên, Kyle rút chiếc đai lưng ra và tuỳ tiện quẳng nó xuống sàn.

Cả áo sơ mi, cả cà vạt, cả quần âu lịch lãm, cũng bị vứt xuống sàn một cách lộn xộn.

- Nóng vội thế sao?

- Ngài không thấy việc bày ra một bãi chiến trường như này rất kích thích à?

- Ta đoán những lần phòng the trước đây đã có phần quá nhàm chán so với khẩu vị của Kyle tiên sinh đây nhỉ?

Kyle chỉ "ưm hửm" một tiếng giống như giả ngốc, rồi tiếp tục chuyên tâm giúp cô cởi đồ, mặc dù anh cũng chẳng mất tới mười giây cho việc đó. Công chúa điện hạ thường ngày đều ăn diện khá đơn giản so với quy củ. Ngài chỉ mặc một chiếc áo lụa cùng chiếc váy cổ điển hai lớp, trong khi những tiểu thư quý tộc khác sẽ khoác lên mình những bộ váy cầu kỳ phải cần đến người hầu mới có thể mặc vào cởi ra. Dĩ nhiên, ngay cả khi Mia có ăn mặc trang trọng hơn đi nữa, Kyle cũng có thể cởi phăng chúng đi trong một nốt nhạc, với cái thứ gọi là "kinh nghiệm đầy mình" của anh.

Hai đôi môi ngấu nghiến lấy nhau trong lúc người con gái lả lướt ngón tay trên thân anh, từng nơi được chạm đến tựa như có lửa đốt, nóng và ngứa vô cùng. Cái vuốt ve nhẹ bẫng như lông vũ khiến cho chàng trai cảm thấy khó chịu và bức bối. Anh còn muốn thêm nữa. Nhưng anh biết điều này hơn ai khác, rằng màn dạo đầu lúc nào cũng phải trêu nhau cho đến khi có người phải nức nở cầu xin đối phương hãy thôi ghẹo mình và trực tiếp tới công chuyện đi.

Anh và cô rất thích trò chơi này.

Kyle luôn là người thua. Không phải là vì anh không thể thắng, mà là vì anh biết rằng cô ấy sẽ điên đảo trong hưng phấn mỗi khi thấy được bộ dạng thua cuộc của anh.

Em ấy không nhận ra bản thân mình có thể thú tính đến nhường nào nhỉ?

- A...!

Kyle giật nảy người khi xúc cảm nham nhám và ướt át ập đến nơi đầu ngực của mình. Từ góc này nhìn xuống, anh có thể thấy được hàng mi dài cong vút, đầu mũi nhỏ cạ lên da thịt anh, và chiếc lưỡi nhỏ nhắn của cô nhưng có thể khiến anh hoá rồ lên đang ve vãn điểm hồng phớt đã trở nên vô cùng nhạy cảm so với lần đầu tiên anh trở thành nam thụ.

Khi ấy, anh chợt ngộ ra rằng, đàn ông ngạo mạn chỉ vì họ nghĩ đàn bà có nhiều yếu điểm trên cơ thể hơn, và đàn bà sẽ dễ dàng bị thuần phục và trở thành nô lệ tình dục cho họ vì điều đó.

Anh cũng đã từng nghĩ vậy, cho tới khi bản thân cũng lại chỉ có thể bất lực kêu rên trong khoái cảm tột cùng hệt như một ả điếm.

Đến cùng thì, đàn ông cũng chỉ như đàn bà. Chẳng ai có quyền ngạo mạn hơn ai chỉ vì giới tính. Kẻ có quyền được ngạo mạn, chính là kẻ nắm giữ được thế thượng phong trong một cuộc yêu. Chỉ đơn giản là thế. Giới tính không liên quan.

Đầu ngón tay của cô gái di chuyển xuống bên dưới và táp nhẹ lên cửa hậu huyệt. Anh theo phản xạ tự nhiên mà thít chặt lại nơi cửa mình.

- Ngài... Không cần phải giúp thần nới lỏng đâu mà...

- Sao lại thế được. Nếu không nới lỏng chỗ này, anh sẽ bị đau đấy. Anh không thích đau mà.

- Nhưng thần...

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kyle không có nhiều kiên nhẫn. Anh biết mình đang thèm khát được đón lấy thứ to lớn của cô vào bên trong, ngay và luôn. Hậu huyệt của anh đã râm ran suốt từ nãy giờ rồi.

Nhưng rồi, Mia chợt ngoảnh đầu nhìn ra phía bàn thí nghiệm.

- Công chúa điện hạ?

Trước ánh mắt khó hiểu của Kyle, cô quay đầu lại nhìn anh, và nhoẻn miệng cười bí hiểm.

- Đúng lúc ta đang tò mò, không biết công việc thường ngày của Kyle-sensei sẽ là như thế nào...

- ... Vâng?

.

.

.

- Chà, cảnh tượng này... Thật là tuyệt vời mà.

Những tưởng cả hai sẽ từ tốn quất nhau trên ghế sofa, thế nhưng lúc này đây, Kyle đang được đặt ngồi trên mặt bàn, với đôi chân gập lại và mở sang hai bên thành một hình chữ M, tư thế này hoàn toàn phơi bày chỗ hạ thân tư mật nhất của anh.

Ở bên trong hậu huyệt của anh... là một cái ống nghiệm bằng thuỷ tinh trong suốt.

Kyle không thể tưởng tượng được rằng cô ấy sẽ có thể cứ vậy mà nhét một cái ống nghiệm vào trong lỗ hậu của anh như thế này. Và giờ thì anh sẽ không thể nào có thể nhìn chúng một cách bình thường được nữa rồi.

Và em ấy có thể làm thế này với một gương mặt tỉnh ruồi...!

Kyle muốn đào một cái hố rồi chui xuống.

Người con gái ấy - thủ phạm bày ra cái trò đầy tình thú này - lại đang chăm chú cúi đầu kề sát miệng ống, vẻ mặt thích thú và nghiền ngẫm như thể cô mới chính là một nhà nghiên cứu ở đây.

- Hô~ Có thể nhìn thấy hết ở bên trong của anh bằng cách này này. Vách thịt bọc lấy xung quanh ống đang chèn ép nhau và... hình như là đang cố đẩy ống đi vào sâu hơn bằng cách co bóp...?

- Đừng có— Ah...! Mô tả... mà...!

- Không phải mấy người các anh thường xuyên "quan sát" và "mô tả" hiện tượng mình thấy được và ghi xuống sổ giống như thế này hay sao?

- Đúng là thế nhưng mà— Ư...!!

Chiếc ống nghiệm được kéo ra khỏi người anh, nhưng chỉ được một nửa.

Chỉ có một khúc ngắn là được lấp đầy bởi dị vật, còn sâu ở bên trong lúc này lại trống vắng vô cùng. Kyle cảm thấy hụt hẫng với xúc giác nửa vời như thế này nên đã thấp giọng van nài:

- Đừng... Đừng rút ra... Bên trong... Đẩy nó lại vào trong đi mà...!

Mia khúc khích một tiếng, rồi cô dùng chỉ một đầu ngón trỏ, lười biếng đẩy miệng ống trở lại vào trong. Hai khoả cơ mông của anh thắt lại khi hậu huyệt của mình một lần nữa nghênh đón ma sát trơn tuột và cứng cáp của ống nghiệm.

- Tiếc thật đấy. Giá mà ta cũng có thể cho anh xem được. Rằng bên trong anh trông như thế nào. Hoá ra, đây là những gì cơ thể của anh làm khi anh bao trọn lấy thứ của ta. Khít chặt như vậy, và tham lam nuốt lấy...

Mia luồn ngón giữa vào trong ống, đầu ngón đè lên thành ống, ngón cái để ở bên ngoài và ấn vào vùng da trống ở giữa cửa huyệt và hòn bi thịt của Kyle. Như thế này, cô liền có thể dễ dàng đem chiếc ống rút ra đẩy vào rồi.

Kyle nhả ra một vài tiếng nỉ non theo mỗi lần Mia móc lấy bên trong anh.

- Ta đang nới lỏng anh mà tay vẫn còn khô ráo thế này... Đều là nhờ có chiếc ống ngăn cách, nếu không, chắc giờ này tay ta đã ướt nhẹp vì dịch ruột của anh tiết ra ồ ạt rồi nhỉ?

- Ahh...! Hahh... Nnghh...!

Kyle chẳng thể thốt ra lời bình luận nào. Anh nghĩ rằng thay vì đáp trả lại cô, chuyên tâm rên rỉ có khi lại còn giúp anh đỡ phải thấy xấu hổ hơn.

Sau khi đùa nghịch anh bằng ống nghiệm chán chê, và dĩ nhiên là cô lại chơi cái trò đẩy anh gần đến giới hạn rồi lại ngừng làm cho anh xém nữa là bổ nhào tới trực tiếp cầm con cá chà bặc của cô mà nhét vào trong mình cho rồi, Mia cất ống nghiệm ướt đẫm trở về giá đỡ. Chiếc ống nghiệm dính đầy dịch ruột được đặt bên cạnh những cái ống nghiệm sạch sẽ bóng loáng càng khiến cho Kyle nhận thức rõ hơn việc gì vừa mới xảy ra với mình.

Mình thật sự không thể nhìn chúng một cách trong sáng nữa rồi...!!!

Kyle khổ sở ôm mặt và than thở như vậy ở trong đầu.

- Vì Kyle-sensei đã nằm ngoan ngoãn cho ta "thí nghiệm", ta cũng nên cho anh một phần thưởng chứ nhỉ?

- Ha... Haa... Làm ơn... Cho thần... Cho thần thứ to lớn của điện hạ đi...! Thần... nhịn hết nổi rồi...!

Mia đặt tay lên mặt người đàn ông, ngón tay cái mân mê lên gò má ửng hồng, rồi lướt qua cánh môi kiều mị. Cô hơi dùng lực ấn xuống khiến cho hàm răng của anh tách ra và để đầu ngón cái móc vào trong khoang miệng anh. Kyle đưa lưỡi ra và liếm láp ngón tay đang cậy mở răng miệng mình một cách khiêu gợi. Cặp mắt màu xanh lam ngập nước liếc lên dâm đãng:

- Co... gào... hần... i...!(*)

(*: Cho vào thần đi)

- Haa... Anh lúc nào cũng... thật biết cách chọc cho ta hứng lên... Nhỉ...!

- Ah!! Hnggghh...! A... aa... Cảm ơn ngài... Ah... haah...!

Cuối cùng cô cũng cho anh thứ mà anh mong cầu. To, dài, nóng, và thật đầy. Anh cảm thấy mình được lấp đầy không còn một kẽ hở nào.

Chỉ khi được kết nối thể xác như thế này, anh mới cảm thấy mình không còn cô đơn và trống trải. Cô gái mà anh yêu sẽ để lại dấu vết của mình trên cơ thể anh, và anh sẽ là của cô. Hoàn toàn thuộc về cô.

Hơi ấm này... chính là thứ mà anh đã mơ về suốt thời gian qua xa nhà.

Nhưng mà... hôm nay cô ấy luật động sao mà chậm hơn mọi khi...?

- Có... có thể... nhanh hơn... một chút... được không ạ...?

Mia "hừm..." một tiếng như có điều nghĩ ngợi gì, rồi đáp:

- Ta không muốn làm hỏng dụng cụ thí nghiệm ở trên bàn.

- Thế... chúng ta hãy đổi sang chỗ khác đi...!

Mia lại ngân dài một tiếng, cuối cùng thì nhếch môi lên:

- Không~ thích!

- Không... Không phải chứ...! Ư...! Nggh...!

Cô đây là trêu chọc trắng trợn...!

Kyle không thể làm gì khác ngoài việc chiều theo ý thích của Mia và cật lực nhẫn nhịn xuống. Dịu dàng như thế này thì cũng sướng theo cách riêng của nó, nhưng anh vẫn còn muốn có gì đó... hơn nữa...!

Muốn em ấy... mạnh mẽ khuấy đảo mình cơ...!

Một lúc sau, đột nhiên ở bên ngoài phòng lại phát ra tiếng động. Thính lực của vampire có thể nghe được thoang thoáng ngay cả khi bị chặn bởi một vách tường cách âm.

Cả hai lập tức dừng lại. Mia ngạc nhiên:

- A? Còn có người khác ở đây sao? Ta tưởng giờ này chỉ còn một mình anh ở lại?

- Có... có một nghiên cứu viên... cũng thường hay ở lại... Là người... đồng ý hỗ trợ... thần...

Sau khi Kyle vừa mới giải thích xong, thì cùng lúc đó, một giọng nói phát ra từ chiếc loa thoại.

- [Kyle-san, tôi mang đến tài liệu mà sáng nay anh đã nhờ tôi tổng hợp rồi đây.]

Phòng này có cách âm, thế nên để bên ngoài và bên trong có thể nghe được nhau, ở cạnh cửa có gắn một bộ nút đàm thoại, khi bật lên thì có thể truyền giọng nói của mình sang bên kia.

- Hể... Là nữ à?


Nhưng cái mà Mia quan tâm, đó là, giọng nói ấy thuộc về một người phụ nữ.

Kyle nhìn thấy ánh mắt của Mia đang trở nên tối dần. Anh có linh cảm không tốt chút nào.

- Không... Thần không có quan hệ gì đặc biệt với cô ta...!

Người ở bên ngoài không thấy ở bên trong có tiếng trả lời, liền cất giọng lần nữa:

- [Anh Kyle? Anh không có ở trong phòng sao? Mình chắc chắn là anh ấy vẫn sẽ qua đêm ở đây tối nay mà nhỉ...? Hay là đi vệ sinh rồi?]

- Điện hạ... Cô ta không thấy thần trả lời... thì sẽ rời đi thôi... Xin ngài... cứ tiếp tục... đi ạ...

Mia nhả ra một tiếng cười khẩy.

- Được. Chúng ta tiếp tục.

- Vâng— A?! Ngài... Ngài tính làm gì...?!

Bỏ qua vẻ kinh hoàng của Kyle, Mia trực tiếp ẵm anh lên và hướng

thẳng ra ngoài cửa, rồi để anh đứng chống tay lên cửa và đưa cái mông tròn đầy ra. Cô nhanh chóng tìm thấy cái nút đàm thoại gắn ở trên tường và bật nó lên. Khi đã xác nhận nó hoạt động ổn định qua chiếc đèn tín hiệu màu xanh lá, Mia sau đó hất mặt, ra hiệu cho Kyle làm những gì anh biết cô sẽ bắt anh phải làm.

Kyle gằn sức mở miệng:

- ... Cô Julie à?

- [Anh Kyle thì ra vẫn ở trong phòng! Sao lại không lên tiếng trả lời ngay chứ? Làm tôi suýt nữa là đi mất rồi!]

- À... Tôi lỡ ngủ quên mất...

- [Ngủ quên? Kyle-san, người được mệnh danh là "nhà nghiên cứu không ngủ" của viện lại có thể ngủ quên? Ma cà rồng như anh mà vẫn cần ngủ sao? Thật thú vị...]

- A... haha... Đương nhiên rồi. Chúng tôi vẫn phải ăn uống ngủ nghỉ như loài người thôi— Ah!?

Mia cô ấy... luật động trở lại rồi...?!

Kyle mím chặt môi và cố gắng đè nén hơi thở của mình xuống.

- [Anh Kyle?! Có chuyện gì xảy ra vậy ạ?! Tôi nghe tiếng anh vừa la lên...]

- Không có gì! Cô Julie, cảm ơn cô vì đã đem tài liệu tới nhưng mà cô có thể quay lại vào sáng mai— Hahh...

- [Nhưng chẳng phải sáng nay anh đã nói anh cần nó gấp à? Phải rồi, tôi còn tính đưa cho anh mẫu vật xét nghiệm này! Tôi nghĩ nó sẽ giúp ích cho anh đấy! À... Cái này là vì tôi lỡ tay lấy mẫu hơi dư một chút, nên là...]

Kyle không nghe lọt tai những gì mà Julie nói sau đó cho lắm. Vì người con gái đã bắt đầu đ* anh ná thở ngay khi Julie đề nghị muốn đưa cho anh thứ gì đó, do "lỡ tay làm dư".

- Tôi... chưa cần lắm... Argh...! Nghh...! Cô Julie... ngày mai hẵng quay lại nhé...

- [... Anh Kyle? Anh ổn chứ? Không phải là đổ bệnh đó chứ? Nghe tiếng anh thở nặng nề quá...! Anh có cần giúp gì không?!]

- Không...! Tôi... ổn...! Chỉ là... lúc này tôi đang không tiện lắm... Tôi có việc khác phải giải quyết trước...!

- [Vâng... Vậy tôi sẽ đưa anh tài liệu vào sáng mai...]

- Cảm... ơn cô...!

- [Kyle-san, ừm... Còn chuyện này tôi muốn nói...]

- Gì... nữa thế?

Kyle cật lực thở dốc trong lặng lẽ. Mia vẫn không chịu dừng lại mặc cho mọi cử chỉ ra hiệu cô hãy tha cho anh. Anh sợ mình sắp kìm lại không nổi nữa rồi. Mau đi đi cô Julie à...!

- [Ngày mai... Liệu tôi có thế mời anh cơm trưa được không?]

- Vâng... Được th— Aahh...!!

Mia thọc mạnh vào một cái, tựa như để cảnh cáo Kyle.

- À... Tôi mới nhớ ra là mai tôi lại bận mất rồi...

- [Thế ngày mốt thì sao...?! Tôi muốn... được cùng với anh Kyle...]

- Guhhgh...!!!

Một cú thúc này của Mia đã khiến cho Kyle xém nữa là bật ra một tiếng rên lớn. Anh há hốc miệng, nước bọt nhiễu ra không kiểm soát.

Cô ấy không hài lòng với câu trả lời vừa nãy của anh.

- Thực ra thì...! Tôi không thể dùng bữa với cô được...! Ngày mốt cũng vậy... Sau này cũng vậy... Cô nên... mời người khác đi...!

- [Anh Kyle...! Anh đang... từ chối tôi sao...? Không...! Tôi còn chưa tỏ tình—]

- Cô Julie...! Tôi... đã có chủ rồi...!

Ở bên kia không lập tức phản hồi lại.

- [... Vâng, tôi... hiểu rồi. Tôi xin lỗi vì đã làm phiền anh... Xin phép... mai gặp lại...]

Thiếu nữ tóc đen tắt công tắc nút đàm thoại đi. Cặp mắt sắc lẹm trừng xuống tấm lưng to và rộng của người đàn ông ở phía trước mình đang cố gắng gồng lên để có thể trụ vững trên hai đôi chân run lẩy bẩy và mềm nhũn.

Phải... Chính là dáng vẻ vô lực và khuất phục này...

Mia lướt tay qua từng đốt sống lưng của Kyle. Anh ta bật ra một tiếng rên dài mềm mại, lưng theo phản xạ né tránh đi xúc cảm nhộn nhạo từ tay cô mà cong xuống.

Tất cả... đều phải là của cô.

- Giỏi lắm. Giờ thì... ta nên thật sự thưởng cho anh rồi...!

- Aaahhhahhh~!!! Hahh... nghhhahhgh...!!

Vì phải tránh gây ra tiếng động, nên khi nãy, Mia đã ra vào anh một cách khẽ khàng, mặc dù đôi lúc vẫn thọc cho anh mấy nhát mạnh và sâu chỉ để chọc anh lên đỉnh. Nhưng bây giờ, không còn thứ gì gây cản trở, cô hoàn toàn xả hết dục vọng của mình ra ngoài và đâm thụt anh không thương tiếc. Tốc độ này, cường độ này còn vượt hơn cả những gì anh mong đợi.

Cô chính là đang đ* anh đến mềm cả não rồi.

Nhưng cô sẽ không để cho anh ra dễ dàng như thế này. Anh biết. Bởi vì cứ mỗi lần anh sắp ra, cô lại khiến cho anh nghẹn uất lại bằng cách nắm chặt lấy gốc dương vật của anh. Cứ như thế này, cô hoàn toàn kiểm soát được cơn cực khoái của anh.

Dù tức chết đi được, thế nhưng đây cũng là điểm mà anh thích nhất ở Mia. Đã làm tình với cô thì xác định sẽ luôn luôn có những trò đẩy lý trí của một người ra khỏi giới hạn của nó.

Có lẽ là cảm thấy thoả mãn với việc đùa nghịch với anh rồi, cô tạm dừng lại và nâng người anh lên, để lưng anh dựa lên cửa, và chân anh thì kẹp xung quanh eo của cô.

Sự chênh lệch về kích thước của anh và cô khiến cho tư thế này có hơi buồn cười. Thế nhưng cô hoàn toàn xem anh là một con gấu bông, thích ôm vác đi đâu thì ôm vác.

- Như thế này... chẳng phải là ta sẽ có thể đi vào trong anh sâu hơn nữa sao?

- ... Đúng... vậy...

Nếu như mượn trọng lực, thì mỗi khi cô đẩy lên một thúc, cơ thể anh cũng sẽ bị đẩy lên theo lực đẩy, nhưng rồi sẽ rơi xuống theo tác động của trọng lực, và do đó, cũng sẽ giúp cho cô có thể đâm vào sâu hết cỡ ở bên trong tràng đạo của anh.

Nhưng anh còn biết, mình phải làm gì để nó trở nên sướng hơn nữa.

Kyle nhấc lưng ra khỏi cửa và vòng tay ôm lấy cổ của Mia. Anh tựa như một con gấu koala khổng lồ đang bám lên thân cây vậy.

- Như vầy... sẽ tốt hơn nhiều...

Mia bật cười trước sự táo bạo của Kyle. Cô nâng đỡ lấy hai cánh mông của anh, và bắt đầu thốc. Trọng lực khiến cho cường độ mọi luật động được phát huy hết cỡ. Kyle chỉ còn có thể kêu loạn không ngừng theo khoái cảm điên cuồng. Chỉ có lúc này, cái đầu luôn luôn suy tính của anh mới được trở nên trống rỗng và trắng xoá.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Nhưng rồi một lúc sau, Kyle đột nhiên nhớ tới một vấn đề cực kỳ quan trọng. Một vấn đề mà anh vốn không dám đề cập với cô trước đây.

Nhưng hôm nay... trông em ấy như vậy... có nghĩa là... mình có hi vọng rồi...!

- Ah...! Công chúa... điện hạ...!

- Haa... haa... Sao thế...?

- Ngài sẽ... khế ước với thần chứ...?

Mia ngừng lại.

- ... Với ta cũng được sao? Anh biết ta không còn là—

- Thần yêu ngài...! Làm ơn đấy... Xin ngài hãy... khế ước với thần đi...!

- ...

Mia nhắm mắt lại, tựa như đã hạ quyết tâm.

- Được rồi.

Mia liếm lên một vùng da trên cổ Kyle rồi cắn xuống, nuốt ừng ực vào cổ họng mình dòng máu nóng quen thuộc. Rồi cô nhả ra, và hôn anh.

- Anh... ưm... có thể cắn môi ta...

Máu của công chúa điện hạ không thể uống một cách tuỳ tiện, cả vì lý do phép tắc lẫn vì máu của cô là thứ thuốc phiện nguy hiểm nhất, thế nên khi lập khế ước với cô, đối phương chỉ cần nuốt lấy một vài giọt là đủ.

Kyle nghe theo lời Mia mà cắn lên môi cô, rút ra từ cô vài giọt máu. Vị máu của anh và của cô hoà vào nhau trong chiếc môi hôn ướt át và quyến luyến. Ấn ký khế ước sáng lên và lưu lại trên cánh tay trái của anh.

- Cuối cùng thì... thần cũng được chính thức hoà làm một với điện hạ rồi...!

Kyle không kìm lại được những giọt nước mắt rơi vì hạnh phúc của mình. Chẳng ai có thể biết được anh vẫn kiên nhẫn chờ tới ngày này đã biết bao lâu.

Thì ra đây là cảm giác được kết nối với cô ấy. Thật quá kỳ diệu và mãnh liệt. Anh sung sướng đến chết mất thôi.

- Điện hạ... Điện hạ... Điện hạ...! Ưm...!!!

Thứ chất lỏng trắng đục và nóng hổi rót vào nơi sâu nhất của anh rồi chảy dọc xuống cửa huyệt co rút, và anh cũng xuất ra rất nhiều những giọt tinh ứ đọng đã lâu, dây hết lên bụng của cô, nhớp nháp.

Nhưng cả hai đều biết, đêm nay hẵng còn rất dài.


.

.

.

- [Kyle-san, là tôi... Julie đây. Tôi lại đến để đưa tài liệu cho anh.]

Người phụ nữ trong chiếc áo choàng thí nghiệm trắng ngập ngùng ở ngoài cửa.

Cánh cửa mở ra, nhưng người xuất hiện lại không phải là chàng nghiên cứu viên ma cà rồng lịch lãm, mà là một cô gái trẻ. Mái tóc đen nhánh như hắc diệu thạch, đôi mắt xanh màu ngọc saphia quý giá, làn da trắng nõn như tuyết, đôi môi kiêu kì như cánh hoa hồng, cùng vóc dáng nhỏ nhắn và thanh mảnh như búp bê.

Nhân vật này thi thoảng lại xuất hiện trên báo chí và bản tin thời sự.

- Cô là... Công chúa của tộc ma cà rồng...?!

- Kyle, đồng nghiệp của anh lại tới tìm này. Hai người thong thả nói chuyện. Ta đi đây.

Mia ngoái đầu lại phía sau và nói với người ở bên trong trước khi cô tao nhã nâng váy mỉm cười chào người phụ nữ đó và cất bước rời khỏi.

Không lâu sau, Kyle cũng xuất hiện ở ngoài cửa.

- Xin lỗi nhé, đã làm phiền cô rồi.

- A, anh Kyle. Chào buổi sáng—!?

Julie chìa ra xấp tài liệu cho anh trong sự bàng hoàng tột độ.

Quần áo xộc xệch không chỉnh tề và có chút nhàu, cổ áo chưa cài lên hết, để lộ một ít da thịt đầy rẫy vết hôn đỏ chót ở trước ngực, cùng vết cắn tạo thành từ một cặp răng nanh ở trên cần cổ...

Dáng vẻ này... chính là dáng vẻ điển hình của một người vừa mới "hành sự" xong...!

Kết hợp với việc cô công chúa ma cà rồng đã từ bên trong đi ra... kết hợp với sự kỳ lạ của Kyle ngày hôm qua...

Julie ngộ ra được chuyện gì đã thực sự xảy ra tối qua và bụm miệng lại.

- Anh và cô ta... là như thế sao...?

Kyle sờ sờ lên cổ mình và cười ngờ nghệch:

- Haha... Công chúa điện hạ là kiểu người có tính chiếm hữu cao. Tối hôm qua cô đến tìm tôi... đã làm ngài ấy có "hơi" giận...

Im lặng kéo dài trong vài giây, trước khi Kyle lại lên tiếng một lần nữa:

- Vậy nên, xin lỗi cô, Julie. Tôi là người của công chúa. Tôi thuộc về ngài ấy.

Chưa bao giờ trong đời anh từng cảm thấy vui sướng vì một mối ràng buộc.

Đây là lần đầu tiên. Duy nhất. Và cuối cùng.



A/N: 25/7/2022, 0h30.

Nhức đầu quá máaaa

Hiện tại thì tui đã xả hết tất cả những chap mà tui có :) Chính thức nghèo, không còn gì để cho mấy ngừi nữa cả :)
Vậy thì đoán xem tiếp theo sẽ là gì? Vâng, chính là đặc sản của tác giả: lặn tàu ngầm cho tới mùa xuân năm sau ???????? Cáo từ ????



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện