The Vampire Princess [np, Nữ Công, H]

Chương 24


trước sau


Tiếng bước chân vội vã và nghe như có hơn 1 người bất chợt vang vọng trong nhà vệ sinh khá rộng rãi. Theo sau đó là một tiếng dập cửa mạnh, rồi tiếng khoá chốt cửa kêu lách cách.

Nhà vệ sinh dành cho nam với thiết kế xa hoa sang trọng lại trở về là nơi yên tĩnh ban đầu.

Trong cái buồng vừa mới bị đóng lại một cách mạnh bạo ban nãy, tấm lưng của một chàng trai nào đó bị đẩy va vào cánh cửa, và đương nhiên là đã gây ra một âm thanh chấn động.

Nhưng giờ này vẫn chưa có một ai đang ở trong đây để sinh lòng tò mò về nó cả.

Thiếu nữ nắm lấy một búi tóc trên đầu chàng trai, cô thô bạo giật nó sang một bên để má phải của cậu gần như áp sát lên cửa, và cái cổ trắng trơn của cậu được phô ra ngoài một cách rõ ràng nhất.

- Mia...đợi đã—aa!

Hai vật sắc nhọn lập tức đâm vào hai điểm trên cổ cậu, đau buốt.

Cơn đau ở cổ khiến cậu hít vào một hơi đầy. Cậu cảm thấy một lượng chất lỏng chảy dưới lớp da cậu bị hút ra, vùng vai trái của cậu trở nên bỏng rát vì phải chịu một lực ma sát đột ngột.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nơi yết hầu của Mia nhấp nhô từng đợt mỗi khi cô nuốt thứ chất lỏng màu đỏ tanh nồng ấm nóng trôi xuống cổ họng khô ráp vẫn còn đang khao khát được uống thêm.

Cô đảo lưỡi một vòng xung quanh 2 cái lỗ nhỏ đang ứa máu đã được tạo thành bởi cặp răng nanh của cô, liếm hết những dòng máu bị tràn ra ngoài. Cuối cùng, vùng da đã nhuộm một màu đỏ nhàn nhạt bị mút vào giữa hai cánh môi mềm mọng nước và tiếp xúc với đầu lưỡi của Mia. Evan kêu khẽ một tiếng, có vẻ là bị đau nhưng vẫn xen lẫn một chút cảm giác tê dại khó tả.

Cảnh vật ở trước mắt cậu bị nhoè đi, xoay xoay méo mó như thể cậu mới bị đảo người vài vòng dẫn đến chóng mặt. Evan sắp sửa muốn xụi lơ cho tới khi cánh tay trái của cậu bỗng truyền tín hiệu lên não một cảm giác đau nhói giống như lúc nãy. Cậu cố gắng đưa mắt nhìn xuống và đã thấy tay áo sơ mi trắng của cậu bị gỡ cúc và xắn lên khuỷu tay. Cổ tay cậu bị giữ chặt và giơ lên ngang tầm mắt, cậu vừa vặn nhìn thấy hai chiếc răng nanh nhuốm máu đang cắm vào da thịt trên cánh tay. Máu đỏ chảy dọc xuống, thấm vào áo trắng. Một màu đỏ thật nổi bật và chói mắt trên nền vải trắng tinh.

Từng giọt máu rời khỏi cơ thể một cách đau đớn khiến cho lồng ngực của Evan căng thẳng vì đã phải liên tục hô hấp. Hai bên tai của cậu như ù đi, cậu không còn nghe rõ được âm thanh nào cả. Tất cả những gì cậu có thể nghe được chỉ là tiếng thở dốc của bản thân và tiếng tim đập kêu lên những nhịp dồn dập như đang chạy đua kèm theo một vài tiếng rít nho nhỏ từ chỗ Mia đang hút máu vào và lấp đầy khoang miệng của cô.

- M-Mia...! Ch-chậm lại...một chút—a!

Răng nanh cắm phập vào vùng ngay dưới xương quai xanh nhô cao của Evan. Cơn đau không còn ở mức bình thường nữa mà bỗng dưng lại tăng vọt lên ở tầng cao mới vì tổn thương đến cơ ngực và lớp thịt dày và săn chắc còn khiến nó trở nên tệ hơn.

Evan không kìm lại được mà thốt lên một tiếng rên đau điếng. Đầu óc cậu choáng váng, nền đất như bị chao đảo, trước mặt chói loá một màu trắng tựa như có một tia sáng nào đó rọi thẳng vào mắt cậu.

Tuy nhiên, trước lúc Evan kịp ổn định lại thì đã thấy môi của cậu bị khoá chặt bởi một đôi môi khác. Cậu hoảng hốt muốn kêu lên nhưng hai hàm răng của cậu bị tách mở, và một vật mềm mại có bề mặt hơi nhám xông vào lấp đầy miệng cậu.

Đầu lưỡi của Mia cọ xát với lưỡi của Evan, cô liên tục khuấy đảo khoang miệng của người thiếu niên đang dần bị rút cạn không khí.

Mia nhìn khuôn mặt đỏ ửng của Evan, trên khoé mắt tuôn ra một giọt nước rồi đọng lại ở đó và lấp lánh dưới ánh đèn. Đó là một gương mặt đẹp đến mê người và khiến cho cô như muốn phát điên lên

nếu như cậu không còn ở trong tầm tay của cô nữa.

Hai tay cô ghì chặt lấy hai bàn tay của Evan và đè chúng lên cửa, 10 ngón tay của cô đan vào 10 ngón tay của cậu và nắm lấy nhau.

Cô muốn chiếm lấy tất cả của cậu.

Máu, xương, thịt, trái tim và cả cơ thể cậu, tất cả chúng, đều phải thuộc về cô.

******

Khi vừa mở mắt ra, Mia đã thấy mình nằm ở trong phòng ngủ của chính cô.

Ngây đơ ra một lúc, cô nghiêng đầu, đôi mắt màu lam lơ mơ nhìn về phía vô định.


Thật kì quái, cô nhớ rằng mới đó thôi cô vẫn đang ở khuôn viên trường, lúc đó là vừa mới tạm biệt Kyle, sau đó...—

...Sau đó là chuyện gì nữa vậy?

Nếu như nói Mia không bận tâm về bản thân mình thì đó chính là nói dối.

Cô thật sự rất thắc mắc về những điều kì lạ đã xảy ra với cô dạo gần đây. Cô thường hay ngất xỉu, thường xuyên buồn ngủ, và thường mất một đoạn kí ức ngắn sau khi ngủ dậy.

Nhưng mà Mia có linh cảm rằng, sẽ tốt hơn nếu như cô không biết về nó. Mọi người dường như cũng đang cố gắng che giấu một thứ gì đó về cô.

Ngước nhìn ra khung cảnh sáng bừng xuyên qua khung cửa sổ, ở đó có một bầu trời trong xanh, những đám mây trắng bồng bềnh như kẹo bông gòn ngọt lịm tan trên đầu lưỡi, những ngọn cây cổ thụ vươn cao hơi rung nhẹ theo nhịp điệu của gió.

Buổi sáng ở Ma giới thật giống với ở Nhân giới.

Một vật thể nằng nặng tồn tại trên ngón giữa ở bàn tay trái của cô. Đó là một chiếc nhẫn khắc đá hình hoa hồng màu đen, tinh xảo đến từng phiến hoa một.

Chiếc nhẫn này là của Kate tặng, bạn của cô hồi còn sống ở Nhân giới. Có những lúc hồn cô như muốn đắm chìm vào chiếc nhẫn, tựa như nó có một sức mạnh nào đó thu hút được ánh mắt của cô.

Mia cảm thấy hơi nhớ mọi người ở Nhân giới rồi. Nhưng cô chỉ cười trừ. Thời gian ấy có lẽ sẽ không thể quay trở lại.

Ngón tay đeo nhẫn của cô đột nhiên giật nảy.

Không phải tự mình nó giật, mà là do chính cô bắt đầu chú ý tới chiếc nhẫn.

Không đúng.

Có điều gì đó không đúng với chiếc nhẫn này.

Cô vội vàng tháo nhẫn ra, rồi cứ như là có ghi hận chuốc oán vào nó từ tận sâu trong đáy lòng, cô quăng thật mạnh chiếc nhẫn đi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nó lăn ra một góc cạnh cửa phòng.

Mia ôm lấy ngực mình, từ từ trấn tĩnh nhịp thở căng thẳng.

Rồi cô bước xuống giường, lại gần nó và nhặt nhẫn lên, đưa lên trước mắt quan sát thật kĩ.

Cô không phát hiện ra điểm kì lạ nào cả, nhưng có lẽ sẽ có người biết gì đó về nó.

*****

Người phụ nữ trông dung mạo hẵng còn trẻ và đẹp lắm, bà là một mĩ nhân điển hình.

Chỉ là, hành động của bà có chút không hợp tuổi cho lắm khi mà bà đang lăn lê bò trườn trên chiếc ghế sofa lông cáo trắng và nhai rồm rộp bánh khoai tây trong miệng trong lúc vừa xem tv.

- Dì Selina. Con có chuyện này muốn hỏi.

Một giọng nói trong trẻo của một thiếu nữ xinh đẹp bỗng vang lên, khiến Selina giật mình xém lộn nhào xuống đất.




******


A/N: xin lỗi vì đã comeback hơi lâu nhưng mà tối nay au sang Hàn (tiện thể chúc mừng sinh nhật Bangtan nhà au), trong thời gian tới dự là sẽ có nhiều cảm hứng mới lắm nè :3 ai đi ngang qua nhớ để lại 1 vote làm lộ phí ủng hộ con au xây đường nghen.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện