Cảnh báo H ????
A/N: Hình như, hình như...tui càng ngày càng trở nên biến thái rồi mấy cô ạ :v 2 chap có H liên tục :v tới giờ phút này khi tả H tui vẫn cảm thấy hơi gượng khi dùng từ lóng dân gian để thay thế "dương vật", nhưng bởi vì đó là tính cách của người đàn ông bị lên thớt ngày hôm nay nên là...*nhún vai*
****
Tia nắng nhàn nhạt khẽ len lỏi qua từng chướng ngại vật bên ngoài, xuyên qua khung cửa sổ và rọi sáng khắp phòng.
Trên chiếc ghế nhung dài màu đỏ được kê ở trước kệ sách sát tường có một người đàn ông khỏa thân, dù rằng vẫn có một tấm chăn được đắp qua người, chỉ chừa lại bờ vai thanh mảnh với những đường nét sắc sảo của xương quai xanh, đang nằm ngủ. Dung nhan của anh quả là một điểm nổi bật với suối tóc dài chấm vai màu xanh lam tựa như màu của bầu trời. Anh sẽ trông giống như một vị tiến sĩ tri thức nếu như khoác thêm vào một chiếc áo blouse trắng kèm theo một cặp kính mảnh nữa.
Ánh sáng mặt trời vốn không được yêu thích bởi loài sinh vật khát máu này, trong đó không loại trừ cả anh, Kyle Hudgen - vị bá tước thiếu gia nhà Hudgen trực thuộc tứ đại gia tộc trụ cột của vương quốc vampire. Vì vậy, rất nhanh sau đó, anh đã tỉnh dậy.
Ở trong phòng đã không còn bóng dáng của thiếu nữ ấy nữa. Thế nhưng, mùi hương hoa hồng thoang thoảng đặc trưng ấy vẫn còn vương vấn đâu đó, vẫn còn ngâm ngấm trên từng tấc da tấc thịt của Kyle, và cả cơn ê ẩm quanh hông và nơi nhạy cảm phía sau, cứ như thể là đang nhắc nhở anh rằng sự việc phát sinh đêm qua đều không phải là ảo giác.
Không biết đây có phải là một sai lầm cần phải hối hận, hay là một loại cơ may ngẫu nhiên dù chóng vánh nhưng lại cuốn hút hay không nữa.
.
.
.
Đã quá nửa đêm.
Nhẹ nhàng đặt chàng trai đã thiếp đi vì quá sức nằm xuống một nơi thoải mái hơn, thiếu nữ tóc đen vén chăn phủ qua vai anh, những đầu ngón tay thon dài đưa lên khẽ lướt qua gương mặt tuấn tú kia.
Cô vẫn như trước không hề mở miệng một lần mà cứ chăm chú nhìn anh ngủ ngon bằng một cặp mắt chứa tầng tầng lớp lớp suy nghĩ không thể đọc thấu. Một lúc sau, cô quyết định rời khỏi.
Vừa mở cửa ra, bỗng nhiên một hình bóng đột ngột lao tới, vồ lấy cô. Đó là một con chó trắng—à không phải chó, là sói. Sói trắng. Cô lập tức phán đoán được hành động tiếp theo của nó khi thấy cái mõm nó sắp sửa tách ra, nên cô đã nhanh chóng dùng tay rọ mõm nó lại.
- Đừng nháo.
Chưa kịp sủa vài tiếng cho vui nhà vui cửa gì hết mà đã bị bịt mồm, con sói trắng trông có vẻ cụt hứng khi mà cặp tai nhọn và chiếc đuôi xù đều ủ rũ cụp xuống. Nhưng không sao, chủ nhân của nó đã ở đây rồi.
Chợt, chiếc mũi màu xám của nó khịt khịt mấy cái. Mùi hương mà nó đánh hơi được ngay tức thì khiến cho đôi mắt màu vàng kim của nó hướng về phía của người đang nằm trên ghế đằng kia. Nó không tự chủ được mà gầm gừ trong cổ họng như thể gặp phải kẻ thù, sau đó, hình dáng của nó lóe lên. Trong vầng hào quang, thân ảnh của một con người dần hình thành thay cho cái bóng của con vật tứ chi ban nãy.
Khi hào quang vừa tắt, cũng là lúc một mĩ nam tóc trắng cùng cặp mắt vàng kim sắc lẹm xuất hiện.
Mia thở dài, day day cái mi tâm đang hơi nhăn nhó. Tuyệt vời thật, và giờ thì đã có tới tận hai người đàn ông khỏa thân ở trong phòng học của cô rồi.
- Chủ nhân, ai kia?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- ...Bạn._Có đôi chút lưỡng lự, nhưng rốt cuộc thì cô cũng chỉ có thể đưa ra một lời giải thích như vậy.
- Bạn của chủ nhân? Thật vậy không...?
Alexander tuy không hiểu rất nhiều chuyện, thế nhưng bản năng loài chó (sói) của hắn vẫn có thể đánh hơi ra được mùi mờ ám ở đây. Hắn không hiểu, nhưng cái sự mờ ám này làm hắn buồn bực đến chết đi được.
- Không lẽ ngày đầu tiên gặp lại ngươi liền tự đào cho mình tư cách để chất vấn ta? Là kẻ nào đã dạy dỗ ngươi? Có lẽ ta phải đến hỏi thăm hắn mới được._Tương truyền, nếu như đang nói mà bị đuối lí thì cứ làm theo quy trình 2 bước: bước 1 đánh lạc hướng, bước 2 giở giọng uy hiếp đối phương. Tỉ lệ thành công: 99,9% cộng 00,1% tài năng, may mắn và nhân phẩm.
Nhìn thấy hắn sợ sệt bị cô quở trách mà rụt cổ lại, một loại cảm xúc vui vẻ như có như không mơ hồ dâng lên trong cô.
Chọc chó, quả nhiên là vui thật.
- Không cần...! Không cần đến tìm tên đó...!_Alexander vừa nghe thì mặt mũi đều biến sắc. Hắn lắc đầu nguầy nguậy, tự cảm thấy hối hận vì bản thân mình đã quá lắm chuyện.
Hai hàng mày liễu của Mia hơi nhướng. Rốt cuộc là Evan đã làm gì hắn mà lại để cho hắn chỉ cần nghe nhắc tới là sợ tái xanh cả mặt thế kia chứ?
- Được rồi, không tìm thì không tìm.
Hơi cười cười giả lả, Mia xoay người trở về phòng mình. Tuy rằng hiện tại năng lượng của cô đã nhiều đến mức không cần phải ngủ nữa, nhưng ngủ vẫn là một sở thích của cô mà, mỗi ngày đều phải ngủ đủ giấc thì tâm trạng mới trở nên vui vẻ được.
Đi mãi, tới tận khi cô đã mở ra cửa phòng thì ở đằng sau lưng cô vẫn là một ai đó đang lẽo đẽo một cách hoàn toàn an tĩnh ở phía sau.
- Alex, ngươi theo ta làm gì?
Alex không ngờ sẽ bị cô hỏi tới nên điệu bộ liền tỏ ra lúng túng.
- ...Chủ, chủ nhân... Lâu rồi không gặp, Alex rất nhớ người...!
Mia ngẩn người, trong đầu đang chạy một biểu thức tính thời gian.
Ờ, phải ha. Kể từ ngày thu nhặt con sói hoang này về, hắn chưa kịp hít hà đủ mùi hương của cô thì đã bị bắt đi huấn luyện các kiểu con đà điểu biết bay, đến giờ vậy mà lại mất hết gần 5 năm rồi!
Mia lúc này mới thật sự thu vào hình ảnh của Alexander vào trong mắt kĩ hơn. Nhớ lại 5 năm trước, hắn chỉ là một cậu thanh niên gầy gò với làn da trắng bệch nhợt nhạt bọc xương, bạc môi mỏng khô ráp tím tái, cặp mắt đầy lo lắng sợ sệt mà mệt mỏi. Trên đời này, làm gì có một thần thú tôn quý nào mà lại có thể biến thành một bộ dạng ăn mày dọa người giống như hắn thế chứ?
Còn bây giờ, hãy nhìn xem hắn đã lột xác như thế nào kìa. Ngũ quan trên mặt đều vô cùng hài hòa với một khuôn mặt nhỏ, đường nét trẻ trung, sống mũi thẳng tắp, miệng cười rạng rỡ. Mái tóc trắng như tuyết mềm mại được tỉa tót gọn gàng, đôi mắt màu vàng kim đều đã không còn vẻ hoảng loạn mà thay vào đó là một sức sống căng tràn và lanh lợi, còn có chứa một loại ánh nhìn sắc lẹm đặc thù của loài sói đầy tôn nghiêm. Dáng người cao ráo hơn cô cả một cái đầu, vai rộng eo thon, làn da trắng trẻo, tay chân ngực bụng đều xuất hiện cơ bắp khỏe mạnh. Và coi như cô không nhìn thấy cái thứ treo lủng lẳng ở giữa hai chân của hắn đi, dù cho sự thật là nó có to lớn thế nào thì, cô vẫn đâu có dùng tới nó đúng chứ? Cơ mà phải thừa nhận rằng, quả mông của hắn thật đúng là một kiệt tác của tạo hóa—khụ khụ, hình như cô đã suy nghĩ hơi nhiều rồi...
- Ngươi trông ổn hơn lúc trước nhiều rồi đấy.
Mia áp cả hai tay lên đôi gò má của Alexander, trong ánh mắt không thể không lộ ra vẻ tự hào thấy rõ, tựa như cô là một người mẹ nhìn hắn lớn lên thật xuất sắc vậy.
Alexander phải cố gắng lắm mới không trở nên mềm nhũn khi chạm phải ánh mắt dịu dàng của Mia. Hắn bọc lấy bàn tay đang đặt trên mặt hắn của cô mà siết lại, rồi đưa lên trước mũi mà tham lam hít vào hương thơm của cô, thứ mùi hương mà hắn đã nhung nhớ biết bao lâu nay rồi.
- Chủ nhân, Alex nhớ chủ nhân, rất nhớ...!
Nhìn hắn uỷ mị, cô thật hết cách. Hắn cứ gắt gao giữ lấy cô ở đó mà không cho cô rời đi đâu cả.
Nhưng chẳng bao lâu sau, Mia chợt nhận ra có điểm gì đó kì lạ.
- Ngươi...Quay trở về đi.
Mia vội giãy ra khỏi nắm tay của hắn rồi đóng cửa, để Alexander chơi vơi bên ngoài. Tiếng sầm cửa vang lên một cách lạnh lùng, tựa như cô đã bỏ rơi hắn khiến hắn trở nên hoảng hốt.
- Chủ nhân!! Chủ nhân! Cho Alex vào...!! Đừng bỏ Alex...! Đừng không cần Alex...! Chủ nhân...hức...!
Tiếng cầu xin nài nỉ, tiếng đập cửa, cùng với tiếng khóc rấm rít của hắn vọng từ bên ngoài vào nghe đến thật là đáng thương, như có thể khiến cho bất cứ ai cũng sẽ phải mủi lòng.
Nhưng cô không thể. Cô không nghĩ sẽ có chuyện này xảy ra.
.
.
- Chủ nhân...Có phải chủ nhân đã ghét bỏ Alex...? Chủ nhân không cần Alex nữa...Nếu chủ nhân không cần, Alex cũng không thiết sống nữa...
Alexander nãy giờ kêu gào cũng mệt rồi, khóc cũng đỏ hết cả mắt rồi, thế nhưng vẫn không nhận lại được phản hồi nào từ Mia. Hắn rầu rĩ đến cực độ, hào quang sáng sủa tựa như chàng hoàng tử tuyết trắng ngụ nơi lâu đài băng giá cũng biến mất triệt để.
Chỉ cần Mia không muốn nhìn hắn cũng đã đủ lí do để hắn đi tìm chết rồi.
Tuy nhiên, Alexander vẫn không chịu bỏ đi. Hắn cứng đầu cứng cổ quỳ ở trước cửa phòng cô mà sụt sùi khóc, chiếc mũi ửng đỏ cứ chốc chốc lại khịt vào.
Cánh cửa đột nhiên mở ra, tựa như ánh sáng của kì tích chiếu rọi lên hắn. Hắn thấy cô ở đó, ngồi vắt chéo chân trên mép giường, trên tay cầm một quyển sách đã lật được gần nửa, mà có lẽ đó là do hắn gặp ảo giác thôi thế nhưng ánh mắt của cô lại như có như không giống như là liếc qua hắn ra hiệu.
- Chủ nhân...!
Thấy Mia không trả lời, mà cánh cửa cũng không có dấu hiệu gì là khép lại, biểu cảm trên mặt của Alexander ngay lập tức hớn hở trở lại. Hắn nhanh chóng đứng dậy và chạy vào, quỳ xuống bên cạnh Mia.
Những sợi tóc mềm mượt như bông của hắn cọ cọ vào chân cô, chiếc mũi của hắn lướt qua da thịt cô truyền đến một xúc cảm nhộn nhạo. Nhưng đến cùng, cô vẫn không hề nhìn hắn, cho dù hắn có đang nỗ lực gây sự chú ý như thế nào đi chăng nữa.
Thật ra mà nói, không phải là cô ghét hắn hay gì, nhất là khi không thể nào mà thái độ của cô đối với hắn lại có thể thay đổi ngoặt một phát trong vòng vài giây như vậy.
Cô chỉ là, cô chỉ là đang cố gắng níu giữ lại chút liêm sỉ ít ỏi này thôi.
Bởi vì hắn, con mẹ nó tự nhiên lúc này lại lên cơn động dục?? Ai đó làm ơn giải thích cho cô rốt cuộc là vì sao a??
- Chủ, chủ nhân...nóng quá...chỗ này thật ngứa...
Trước trán cô bỗng dưng trở nên đen xì mấy đường hắc tuyến. Mia thật muốn hét lên cho thoả nỗi ức chế. Mia là ai? Mia cô chính là một cu gái mặt dày với sở thích ngắm mĩ nam, và cô sẽ tuyệt đối gục ngã trước mĩ nam trần truồng, và cô sẽ tuyệt tuyệt tuyệt đối gục ngã trước mĩ nam trần truồng lên cơn hứng tình. Ủa chơi cái kiểu rù quyến vầy thì chơi mình đi ông nội, ai rảnh chơi chung??
Bây giờ, đối mặt với một kẻ siêu siêu đẹp trai đã vì cô mà khóc lóc năn nỉ tội nghiệp sau đó thì không ngừng dụi cọ lên chân cô trong khi cái cây nấm kia của hắn đã trở nên cứng như đá và dựng thẳng một cách đầy tự hào, thì xin hỏi chư vị cao nhân cô nên giải quyết tình huống trước mắt này như thế nào đây?
Liêm sỉ, liêm sỉ, tuyệt đối không được đánh mất liêm sỉ...
Được rồi, cô quyết định sẽ mặc kệ hắn vậy. Cứ mặc kệ hắn ở đó tự chơi, còn lại đều không có quan hệ gì với cô hết.
Trong khi Mia đang cố nhắm mắt làm ngơ thì Alexander lại chẳng thể hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra trên cơ thể của mình. Gương mặt điển trai của hắn ửng đỏ như say rượu, từng đợt hô hấp đều phà ra luồng khí nóng ẩm.
- Chủ nhân...Chỗ đi tiểu ngứa... Alex sờ vào...được không...?
Gì? Khoan, khi cô đưa con chó hoang này cho Evan chăm hộ, đừng nói với cô rằng cậu ta còn không thèm hướng dẫn cho Alexander về mấy thứ đó nha? Cho dù là thần thú thượng cổ, thế nhưng hắn vẫn chỉ là một tên đực to xác với tâm hồn non trẻ ngây ngô, mà đối với những loài thú như vậy thì không thể nào là không tránh khỏi mùa động dục được. Chủng thú như Alex lẽ ra phải được biết về bản năng đó chứ?
Mà nếu đó không phải là mùa động dục cố định thì chỉ có thể là hắn đã gặp phải một thứ gì đó có hiệu quả kích thích hắn vô cùng lớn, mà với trường hợp này thì có thể hiểu thứ đó ở đây chính là Mia.
Nhưng mà cô cũng chẳng phải là thuốc kích dục di động cơ mà??
Chà, thật không dám nghĩ hắn vậy mà đối với cô lại sinh ra loại cảm giác đó.
Ngón giữa giơ lên, nụ cười mỉm chi vượt khó nở trên khoé