THI ĐẠI HỌC TOÀN CẦU
Quyển I: Bữa ăn tối cuối cùng
Chương 1: ĐỀ THI NỘP MẠNG
Tác giả: Mộc Tô Lý
Edit: WONDERLAND (@ourcutehome) - Ngẩn
(◐‿◑)
Tuyết đã rơi bốn giờ liền và không hề có dấu hiệu ngừng nghỉ.
Trước mắt là một gian nhà nhỏ giữa nơi núi hoang, trên tường treo đầy dụng cụ săn bắn, ở giữa nhà còn có một đống người vây quanh chiếc bàn gỗ dài đang ngao ngán. Già trẻ trai gái đều có đủ, thậm chí còn có một người nước ngoài ngồi đó.
Hơi lạnh luồn qua từng ngõ ngách trong căn phòng, mặt ai nấy đều run lẩy bẩy nhưng lại chẳng ai dám bước chân lên nhóm lửa. Cả gian lặng ngắt như tờ chỉ có tiếng radio trên bàn vang vọng.
"Hiện tại là 17:30 ở Bắc Kinh, còn 30 phút nữa bắt đầu làm bài thi. Mời các thí sinh nhanh chóng vào phòng thi."
Tiếng trên radio rè rè, cứ như món đồ cũ kĩ chỉ thuộc về những năm 50 của nhiều thập kỉ trước đang bị chập điện, nghe ghê rợn cả người.
Đây là lần thứ hai mọi người nghe thấy tiếng radio, trước đó cách đây ba giờ nó đã phát lên: "Chào mừng các bạn vào phòng thi số 003712." Vì vậy mà một bà lão ngất xỉu, đến giờ vẫn chưa tỉnh lại.
Thế là còn có người định xông lên đập nát máy radio, nhưng chẳng hiểu sao máy đã nát tươm, những cục pin rơi khỏi hộp như có ma nhập bay tới, chỉ trong năm phút, thi thể người nọ trượt từ mái nhà đầy tuyết rơi xuống đất.
Lúc sau, không một ai dám đụng vào nó nữa.
"Xin mời toàn bộ thí sinh vào bàn chuẩn bị, không được phép ở bên ngoài."
Đoạn âm thanh rè rè lặp lại liên tục ba lần, cả một phòng lặng thinh.
Hồi lâu sau thì có người nhẹ giọng hỏi: "Nó lại ra lệnh kìa... Làm sao đây? Sao nó biết có người ở bên ngoài?"
Sắc mặt ai nấy đều khó coi, cũng không ai trả lời.
Chốc lát, một người ở đầu bàn nhịn không được lên tiếng: "Thế rồi ai vẫn chưa vào vậy?"
Một người bên cạnh sợ co rúm trả lời: "Là ông Vu."
"Ông Vu là ai?"
"Cái ông xỉn quắc cần câu nôn thốc nôn tháo lúc mới vào cửa dẫn theo thằng con với đứa cháu trai kia kìa."
Người trả lời bèn để ngón tay lên, dẫu môi làm ra động tác "suỵt" rồi chỉ chỉ vào tường.
Cạnh tường có một cái ghế sofa dài đã hỏng, trên đó chính là cháu trai của ông Vu.
Thanh niên nọ khoảng 27, 28 tuổi, dáng người cao ráo, diện mạo cực kì xuất sắc, ngay vào lúc hắn ló đầu ở khung cửa, dung mạo bất phàm như hoà vào khung cảnh núi tuyết kiều diễm, đẹp đẽ đến nhường nào. Thế nhưng lúc đi tới, mặt hắn lại vô cùng khó chịu, tính tình có vẻ hơi kiêu căng.
Ông Vu ma men lúc đó run run bảo, cháu ngoại trai(*) ông tên là Du Hoặc.
(*)Cháu ngoại trai là con của chị/em gái mình, hai người có quan hệ cậu - cháu. Nói để mọi người không nhầm lẫn với ông - cháu nha.
"Nó vừa mới về chưa đến hai tháng, nhân dịp vẫn còn nghỉ lễ quốc khánh, nó đến Cáp Nhĩ Tân thăm nhà. Ban đầu tính sáng mai đưa nó tới sân bay, haizz.... cũng tại tôi này! Thật không biết nặng nhẹ!"
Ông Vu vào hôm đưa tiễn tự chuốc rượu cho say mèm, đêm khuya ông ỷ ít người, nằm ăn vạ trườn như con rắn dưới lòng đường.
Trên vỉa hè trước cổng bệnh viện nhi đồng, không biết ai thả một đống tiền vàng mã xuống, ông Vu lúc đó đầu óc mù mờ, phi thăng lên đống bạc, trời đất quay cuồng cung tiễn cả con trai với cháu ngoại ông đến đây.
Lúc vừa mới vào nhà, ông nôn "oẹ" hết lên người Du Hoặc. Xong xuôi hết cả, đâu ra đó thì ông tỉnh rượu liền sợ rụt cổ, không dám bắt chuyện với cháu trai luôn.
Ở đây toàn là mấy người mới ban ngày ban mặt đã gặp ma, chẳng ai chuẩn bị gì cả, chỉ có một người nước ngoài tên Mike lấy ra một bộ quần áo sạch từ trong balo đưa hắn.
Du Hoặc thay xong cũng chẳng lại gần ai, chỉ chực chờ tới ghế sofa rồi nằm vật ra, dường như đã ngủ mất.
Nhìn qua cánh tay che mất nửa mặt, có thể nhìn thấy trên tai hắn có một chiếc khuyên tai, rọi lại ánh sáng của đèn dầu trong phòng và ánh tuyết ngoài cửa, đẹp đến loá cả mắt.
.
Trời đã dần chập tối, nhưng xung quanh đồi núi vẫn bị tuyết bao phủ nên bên ngoài vẫn còn sáng hẳn.
Một cô gái bụng mang dạ chửa hoảng hốt hướng mắt nhìn tủ bát. Ở đây, thời gian trên điện thoại bị loạn hết cả lên, chỉ có một chiếc đồng hồ trên tủ bát báo giờ cho bọn họ.
"Gần sáu giờ rồi ư? Cái ông Vu kia có còn trở lại được....."
"Ầm ầm ầm"
Chị gái còn chưa dứt câu, cửa đã bị đập vang bên ngoài.
Mọi người sợ đến nhảy dựng cả lên, trợn mắt nhìn cửa. Cửa sổ phủ đầy sương tuyết bị người lau một vòng, ông Vu dí mặt bự vào cửa gào không ra hơi, ai nấy cũng chỉ thấy khẩu hình miệng ông "Là tôi đây, mở cửa!"
Mọi người thở dài nhẹ nhõm.
Còn an toàn, về trước sáu giờ, vẫn chưa chết.
Hai bóng người nom như người tuyết bước vào cửa, đúng là ông Vu và con của ông, Vu Văn.
"Bên ngoài thế nào?" Mọi người tò mò hỏi.
Ông Vu khẽ run người, đánh mạnh gò má đã lạnh băng, ông còn quay ra đánh con trai mình vài phát, ấm áp hơn chút rồi mới nói: "Tôi đi mấy vòng liền rồi, đều vô dụng cả! Bất kể đi hướng nào, mười phút sau đều dẫn đến căn nhà tàn này, không thể thoát được!"
"Thế có người không? Hoặc nhà khác thì sao?"
Ông Vu ủ rũ: "Không có, đừng hy vọng."
Mặt bọn họ đều thoáng lên vẻ tuyệt vọng.
Điện thoại mất sóng, thời gian hỗn loạn, chỉ biết ngồi đần mặt ra đó. Đông tây nam bắc chẳng biết về đâu, không có cái gì hết.
Đó chính là tình cảnh của họ hiện giờ.
À không, còn có cái radio ồn ào cứ luôn mồm kiểm tra kiểm tra này nữa.
Kiểm tra cái con mẹ mày!
Ông Vu vừa vào cửa, radio đã theo sau vang lên tiếng "rè rè".
Thời gian nguyên một buổi chiều đủ để họ sinh ra phản xạ có điều kiện. Ai nấy đều im thin thít nhìn chăm chăm vào radio.
"Toàn bộ thí sinh đã vào phòng thi. Sau đây sẽ là quy chế thi."
Ngay sau khi vào, ông Vu và Vu Văn không hẹn mà cùng nhau nuốt một ngụm nước bọt.
"Các kỳ thi đều tiến hành trong thời gian quy định."
"Thí sinh không được vào phòng thi sau khi kỳ thi đã bắt đầu. Trong quá trình kiểm tra không rời khỏi khu vực thi khi không được cho phép. Nếu như có tình huống đột xuất, cần phải có giám thị rời đi cùng."
"Ngoại trừ đề cho mở sách, không được sử dụng các thiết bị thông minh, liên lạc như điện thoại di động. Yêu cầu thí sinh tắt máy suốt quá trình thi."
"Để tiến hành chấm điểm bài thi, thí sinh cần phải trả lời trên phiếu trả lời theo chỉ định (ngoại trừ tình huống đặc biệt), nếu không đáp án sẽ bị loại bỏ."
Radio phát xong, bầu không khí lần thứ hai lâm vào yên tĩnh.
Sau một lát, cả căn phòng phút chốc đã vang lên tiếng nghị luận xôn xao.
"Giám thị là ai?"
"Còn có cho mở sách à?"
"Phiếu trả lời là cái gì?"
"Còn ở đó tìm hiểu sâu làm gì? Mấy người đúng là bị điên." Một gã xăm trổ tay vuốt ve dao quân đội Thuỵ Sĩ, không biết có ý kiến nào hay hơn không.
"Không thì làm gì bây giờ ?" Cô gái mang thai đã khóc đến mắt sưng đỏ cả lên, nhỏ giọng nói: "Đừng quên trước đó có người...."
Cô đưa tay chỉ lên nóc nhà.
Gã xăm trổ chợt nhớ tới cái xác chết kia, mặt trắng bệch. Cả thân thể gã cứng đờ, âu cũng chấp nhận tình cảnh này rồi, gã giơ con dao Thuỵ Sĩ vẫy vẫy: "Ê oắt con."
Vu Văn nhìn