THI ĐẠI HỌC TOÀN CẦU
Quyển V: Buổi cuồng hoan đẫm máu
Chương 103: TÁM TÊN LƯU MANH
Tác giả: Mộc Tô Lý
Edit: WONDERLAND (@ourcutehome) - Ngẩn
(◐‿◑)
Tuy rằng là trêu đùa, nhưng lời nói này chỉ gì lại quá rõ ràng.
Nếu nhất định phải né tránh chủ đề này, thì chỉ việc phủ nhận là xong rồi.
Nhưng Du Hoặc lại không mở miệng.
Hắn nắm then cửa mà thoáng giật mình, lại rút tay về, yên lặng trong cái nhìn chẳng chịu dứt của Tần Cứu, như đang giữ miệng kín cam chịu không nói ra.
Phương thức cam chịu im bặt này tựa như mang lại cảm giác cấm kỵ đầy dụ hoặc.
Tần Cứu cảm nhận được đầu ngón tay mình co quắp lại, các bộ phận sắc nhọn nhất chầm chậm sượt nhẹ qua.
Không đau, nhưng lại làm tim ta ngứa ngáy thét gào.
Phòng tạm giam bắt đầu phát huy hiệu lực, màu trời xung quanh như thay da đổi áo, hết thảy hình dáng đều chìm trong màn đêm mơ hồ không rõ.
Du Hoặc trong bóng tối vẫn liếc một ánh nhìn sang được Tần Cứu.
Ngay sau đó, Tần Cứu tiếp bước hôn lên.
Anh ghìm chặt Du Hoặc lên cửa.
Như Sở Nguyệt đã nói, anh đang trong hệ thống, phải chịu sự ảnh hưởng và khống chế nặng nề, đã có quá nhiều ký ức chôn sâu trong lớp bụi, dẫu là trước hay giờ anh cũng chẳng thể nhớ tới.
Nhưng cứ mỗi một bước tiến tiếp xúc như thế, đều mang lại trong tim anh cảm giác mãnh liệt dữ dội.
Bởi vì có quá nhiều ký ức tồn đọng dâng trào ngay phút chốc.......
Mà anh lại chẳng biết nó tới từ đâu.
Giữa mỗi cái hôn của họ đều như thế đấy, khởi đầu với tính xâm lược cường ngạnh, nhưng đều sẽ chầm chậm an tĩnh trở lại.
Tần Cứu tiến từng bước tới hôn lấy cánh môi, hôn lấy khoé miệng của Du Hoặc, đột nhiên thấp giọng nói: "Tôi không nói giỡn."
Nếu như đó chính là người nhà anh, anh sẽ không thêm vào câu nói sau đó.
Du Hoặc nhìn anh, thở lấy thở để mới nói: "Tôi có khả năng phân biệt cơ bản."
Mặc dù đã lúc này rồi, giọng điệu hắn vẫn luôn lộ rõ nét giễu cợt không đổi thay.
Phòng càng ngày càng u ám, không thể nhìn rõ nét mặt của hắn.
Nhưng có thể nghe được, khi nói chuyện hắn đang cố gắng giữ bình tĩnh.
"Còn không ra khỏi cửa thì không thể tìm được nữa đâu." Du Hoặc cựa quậy trong vòng tay anh, nhắc nhở một câu.
Tần Cứu "ừm" một chút nhưng cũng không mấy để ý.
Một tay anh để bên gáy Du Hoặc, ngón tay cái đang đặt trên cằm đối phương.
Du Hoặc hơi nâng đầu một chút, cổ và cằm cùng tạo ra một đường cong mảnh khảnh. Tần Cứu cúi đầu nhẹ hôn lên yết hầu hắn một cái như lướt nước.
Lông mi Du Hoặc nhẹ run rẩy, Tần Cứu ngẩng đầu, nói: "Đi nào, tổng giám thị."
Tổng giám thị muốn đánh người ghê.
.......
Vu Văn mơ ngủ đi theo bọn Sở Nguyệt xuống dưới, anh cậu và ông bạn trai kia đang cùng ngồi trên sofa.
Du Hoặc chơi điện thoại, không biết đang nghĩ gì. Trong tay Tần Cứu thì đang cầm một quyển sách dài mỏng, lật từng trang xem.
Ông Vu xác chết vừa nuốt mấy viên thuốc xong, dưới tác dụng phụ của thuốc thì cơn ngủ cũng bay biến. Trước mắt ông là một ly nước, hẳn cũng là do Du Hoặc và Tần Cứu đánh đổ rồi.
Vu Văn thả chậm bước chân, nhìn kỹ trong chốc lát, mới thấy giữa họ cũng chẳng có những hành động thân mật quá mức gì mấy.
Chính hồi thời cậu mới lén lút yêu sớm, cũng đã không sợ lời trêu chọc của thầy cô, giữa giờ cậu cứ ngửa tới ngửa lui rồi đưa mắt liếc vài lần sang cô bạn gái, không có gì bất ngờ xảy ra, luôn chạm phải ánh mắt đáp lại của đối phương, cách một chồng sách vở cao lớn mà nhìn nhau thật lâu.
Đống bàn học cứ như tạo thành một đống đường "vòng vo tam quốc(*)", đi như thế, lúc nào ra vào lớp cậu cũng sẽ cố ý đi vòng qua bàn đối phương bên cạnh một chút, cứ đi là sẽ đưa ngón tay gõ gõ lên bàn.
(*)Gốc là 阡陌纵横 /qiān mò zòng heng/ - đường ngang đất dọc: Những nơi quanh co, đường đi ngoằn ngoèo, thường chỉ vùng nông thôn.
Tóm lại, sẽ nắm chặt cơ hội tương tác yêu thương một chút.
Không có cơ hội sẽ tự tạo cơ hội.
Nhưng hai người nọ trên sofa hoàn toàn bất động.
Tần Cứu là dạng gì, cậu cũng chả hiểu nổi.
Dù sao thì anh cậu vẫn luôn mang bộ mặt lạnh như băng, cứ mỗi một lần rũ mắt đều như mang ý "không phận sự thì cách cho xa vào đừng có mà phiền tui" thôi.
Vu Văn bĩu môi.
Trước cậu luôn rất tò mò không biết anh cậu sẽ quen một cô bạn gái như thế nào.
Bây giờ vừa thấy.....
Đại ma vương đúng là đại ma vương mà.
Cậu chợt cảm thấy cũng có gì ghê gớm đâu.
Còn không phải là......
Tìm một đại ma vương khác làm bạn trai sao!
Ngay bậc thang cuối cùng, Vu Văn giẫm lên không trung, tự mình ngã đập đầu thông suốt.
"Sao rồi?" Tần Cứu ngước đầu khỏi quyển sách.
Sở Nguyệt vẫy vẫy tay, nói: "Lầu hai và ba đều không có, còn cái phòng bọn trẻ kia cậu xem thì sao?"
Cô hỏi Vu Văn.
"Đúng rồi, phòng kia cũng không có, ngăn kéo nào em cũng mở ra xem cả rồi." Vu Văn nói, rồi bước lại ngồi cạnh Du Hoặc, như thường lệ mà hỏi: "Anh..... Các anh xem sao rồi?"
Du Hoặc đang khom lưng lật album, nghe vậy thì ngón tay khựng lại, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Vu Văn nửa ngày trời.
"Nhìn, nhìn em làm gì?" Vu Văn ngờ nghệch.
"Sống lại rồi?" Du Hoặc hỏi.
Vu Văn gãi gãi đầu bảo: "Nè, lúc nào rồi, khả năng thích ứng của em trước giờ rất cao, cũng chỉ vừa mới tiêu hoá thôi. Dù sao..... à thì anh vui là được rồi."
......
Sở Nguyệt ở một chỗ xa cười khì một tiếng: "Không nghĩ đến giám thị A lại có cậu em trai dễ thương thế cơ."
Vu Văn nghe xong mặt đỏ gấc.
Nếu như cậu mà biết "dễ thương" trong miệng Sở Nguyệt lại là "ngốc nghếch" thì cậu chắc sẽ không thành quả gấc như vậy rồi.
"Phòng khách và tầng hầm cũng không có." Du Hoặc nói.
"Kiểm tra phòng tạm giam chưa?" Dương Thư ở cạnh lẩm bẩm: "Chắc chỗ đó không có ai dám vào đâu nhỉ?"
"...... xem rồi, không có." Du Hoặc đầu cũng không ngẩng, mặt không đổi sắc mà nói.
Ngô Lị và Thư Tuyết vừa xem xong hết các chỗ khác trên lầu một thì đi xuống, trong ánh nhìn trông ngóng của mọi người cũng chỉ đành lắc đầu bảo: "Bên bọn tôi cũng không có."
"Từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài đều mở kiểm tra hết rồi." Thư Tuyết nói, "Cả hộp thư cũng mở xem luôn, thật sự là chẳng tìm thấy."
Sở Nguyệt "chậc" một tiếng, bảo: "Vậy là không ở cái chỗ này của chúng ta rồi."
"Ý chị là...... ở phòng thi của người khác sao?" Thư Tuyết rầu rĩ: "Vậy kiểm như thế nào bây giờ? Chẳng lẽ tôi phải đi xem từng cái từng cái một sao?"
Cô hình dung mình cứ như