THI ĐẠI HỌC TOÀN CẦU
Quyển IV: Đừng nhắm mắt với tôi
Chương 72: ĐẠI BOSS THIÊU THÂN
Tác giả: Mộc Tô Lý
Edit: WONDERLAND (@ourcutehome) - La vender
ϵ( 'Θ' )϶
Đêm nay là một đêm cực kì khó quên đối với toàn bộ giáo viên và học sinh.
Bởi vì quá sung sướng.....
Bọn họ chưa bao giờ biết rằng còn có thể chơi đến như vậy—
Hai vị boss đây vốn rất giỏi trong việc điều khiển cuộc chơi, bốn người thì hiệu quả không ngừng tăng gấp bội.
Bọn họ chơi mấy thứ quái vật có cấp bậc tầm cỡ Godzilla, làn thuỷ triều zombie cứ như đang thả diều vậy, còn tản bộ với bọn quái to lớn và đè bẹp bọn quỷ nữa, tụi quỷ hoàn toàn chạy trốn khỏi ngôi trường, nhân tiện có thể làm chết luôn mấy món đồ chơi nhỏ này.
Theo như lời của nhóc mập nói: "Mấy con yêu ma quỷ quái kia trông thật khốn khổ...... bị đuổi đi như chó vậy."
Cá lớn nuốt cá bé, cá bé ăn tôm, tôm gặm bùn.
Một chuỗi thực vật thì đã làm chết hết 90% quái vật rồi.
10% còn lại kia tuy rằng phiền phức, nhưng cũng đã xoá sổ trước khi trời sáng.
Vào lúc 4 giờ 37 phút rạng sáng, hai phòng thí nghiệm ở phía tây cạnh trường học đã bốc cháy.
Vô số xác chết không hồn như thuỷ triều cuộn trào mãnh liệt, có thể thấy rõ được con quái vật khổng lồ bị chúng bao vây gặm nhắm đang dần ngã xuống, đảo mắt một cái chỉ còn lại mớ xương trắng.
Mà dường như lúc làn sóng zombie muốn lui đi, thì bọn họ chỉ chờ cho không qua được ngọn lửa lớn đang cháy hừng hực thôi.
Mùi khét kèm với âm thanh rít gào, nháy mắt đã lan khắp trường.
Các giáo viên hỗ trợ ngồi ngoài khu vực nguy hiểm và ở một khoảng cách an toàn, nghỉ ngơi với vẻ mặt chật vật.
Hai giáo viên môn hoá hao tổn nhiều sức lực nhất lặng lẽ nói.
Một người lên tiếng: "Tôi đã biết rằng với cái kiểu học này thì sớm muộn gì cũng phải đốt phòng thí nghiệm một lần thôi. Giờ thì tốt rồi, một phát đốt luôn cả hai."
Người kia nói: "Rõ ràng là nổ....."
"Gần giống thôi, hồi nhỏ ai mà chả hát qua bài hát đó bao giờ, gì mà học thuộc lòng bảo đảm nổ trường, trở thành sự thật đêm nay rồi đó."
"...... cậu cũng không khác gì mấy đâu, lên lớp chỉ vì muốn làm học sinh vui mà kể chuyện hài thì cũng tính rồi, bây giờ tổ trưởng Tiếu đang ở phía trước, đừng có nói năng lộn xộn nữa."
Giày cao gót của tổ trưởng Tiếu không biết đã sớm ném ở cái xó nào rồi, bộ váy cũng nhìn chả ra màu sắc ban đầu. Dù vậy, lúc bà ngồi xuống phong thái vẫn rất thu hút ánh nhìn, hai chân đan chéo lên nhau nghiêng về một bên, trông thật thận trọng.
Bà đánh cạch cạch vào điện thoại, giáo viên ngữ văn Du Lạc không nhịn được, nhìn qua rồi mở đầu câu chuyện: "Tổ trưởng Tiếu, cô đây là đang...?"
"Ghi lại các thứ bị tổn thất."
Tổ trưởng Tiếu một bên đánh chữ một bên nói: "Hai toà ký túc xá học sinh bị sập, hai căn phòng thí nghiệm bị đốt, nửa sân thể dục bị phá hỏng, bốn con đường bị nứt, bảo vệ trường Hà Tiểu Kiều chặt đứt một toà nhà, một số bàn ghế....."
Du Lạc: "......."
Ngày thường cô có hơi sợ vị tổ trưởng này, đối phương làm việc luôn có nề nếp, đã phải giữ vẻ mặt gắng gượng cực kì nghiêm túc này hằng năm. Nhưng lần này, cô thật sự nhịn không được nên mở miệng nói: "Tổ trưởng Tiếu..... những tổn thất nhìn qua trông rất nhiều, nhưng thật ra đã tốt lắm rồi, ít nhất tối nay không có nhân viên nào bị thương. Vào thời điểm này ngày hôm nay, chúng ta vẫn còn đang chạy trốn bọn quái vật trường học khắp nơi."
Cô cảm thấy mặc kệ nói thế nào, những tổn thất này đều không thể bỏ qua hai người nọ..... à không, hiện tại là bốn người lận.
Ai ngờ cuối cùng tổ trưởng Tiếu đánh lạch cạch xong cũng như thế, từ phía sau lớp mắt kính nhìn cô một cái nói: "Cô Tiểu Du làm sao vậy? Cô cho rằng tôi muốn hai người Giáp Ất hoàn trả lại à? Tôi ngày thường rất nghiêm khắc, cũng không dám nói lời nào, nhưng không thể hiện tôi là người không phân biệt trắng đen không biết nào là tốt xấu đâu. Tôi nhớ cái này là cho hiệu trưởng xem mà."
Du Lạc: "Vâng?"
Tổ trưởng Tiếu: "Hãy cho lãnh đạo xem chúng ta có bao nhiêu thê thảm, chủ yếu là tiền. Cô nương ơi cô nương..... đi rửa mặt đi, lát sau đến cảm ơn hai người kia."
"......"
Cô Tiểu Du đờ đẫn hai giây, cười hì hì chạy đi.
Cô rửa sạch vết bẩn trên mặt, đi tìm Du Hoặc với Tần Cứu cùng thầy Trịnh.
Bọn họ chạy tán loạn trong phòng thí nghiệm thế mà lại tìm được đại boss, sau đó hai người đều không ổn...... bởi vì đại boss đánh nhau rồi.
Cô Tiểu Du cùng thầy Trịnh hai mặt nhìn nhau, dấu chấm hỏi đầy đầu.
"Sao lại thành thế này?!" Thầy Trịnh là một người rất nóng nảy, lập tức tiến lên can ngăn ngay tại chỗ, lại bị cô Tiểu Du nhéo.
Thầy Trịnh không cam tâm mà co người lại ở góc tường, quan sát một lát.
Lấy kinh nghiệm đấu tranh phong phú từ bé ra xem, cậu cảm thấy bốn người này đánh cỡ nào cũng không có kết quả.
Hai bên đều rất thấu hiểu đối phương, chiêu nào chiêu nấy đều giống nhau như đúc, ý thức phản ứng lại không khác gì mấy.
Cậu yên lặng nhìn ba phút, hiện lên chút may mắn vừa lúc cô Tiểu Du túm cậu một cái.
Nếu cậu đánh liều vọt tới, bốn vị đại boss chắc chắn lông tóc vẫn còn nguyên, còn cậu mà can ngăn không chuẩn thế nào lại chả bị thương đến mặt mũi bầm dập.
Hai giáo viên trẻ tuổi gộp lại, quyết định đi gọi sự giúp đỡ.
***
Xa xa là âm thanh lửa cháy bừng bừng, tiếng huýt còi gần đó cuốn theo cơn gió.
Tiếng động kim loại va chạm vào nhau leng keng và âm thanh vải cọ sát đang hỗn loạn trong đó.....
Kẹp cổ tất bị kẹp lại, khoá tay lại bị phản kháng.
Kịch liệt là đã rất kịch liệt rồi, thật sự thắng bại cũng không có luôn.
Hàng ngàn hàng vạn quái vật không làm cho bọn họ đau đầu, mà chính mình đánh chính mình mới là phần phiền toái nhất.
Lại một lần tiến công thất bại nữa, sau vài giây giằng co, hai bên đều đồng thời bỏ cuộc.
Tần Cứu với Du Hoặc cùng tựa lưng vào bức tường đổ hỏng, nhanh nhẹn trở mình qua sau bức tường.
Bọn hắn coi bức tường như người cộng sự đang che chắn cho mình, dựa vào mặt sau bức tường thở hổn hển.
Tần Cứu bỗng nhiên bật cười, bung cổ áo ra một chút nói: "Không cách nào đánh tiếp được nữa rồi."
Ngày lạnh như vậy, thế mà Du Hoặc lại đổ mồ hôi, hắn nhấp môi, tiếng hít thở có chút nặng nề.
Hắn hồi phục một lát, nói: "Tay anh có nặng thêm chút cũng không khó khăn như này."
Tần Cứu: "......"
Lúc Tần Cứu vừa mới kẹp được "giám thị A", chỉ cần thiếu may mắn đôi chút, đối phương sẽ có ít nhất hai giây phản ứng lại sơ hở, nhưng thời khắc mấu chốt anh lại có hơi thả lỏng.
Tần Cứu nghiêng đầu nhìn hắn một lát, không nhanh không chậm mà đưa ra lời khuyên: "Ngài A này, nếu muốn tranh cãi như vậy, ta đành phải nói chuyện với nhau thôi."
Du Hoặc: "......."
Anh lấy ở đâu nhiều cái xưng hô chả ra gì như vậy thế. Hắn nghĩ thầm.
Có điều Tần Cứu nói quả thật không sai, đúng là cần ba mặt một lời thật, hắn đối với một vị "Tần Cứu" khác cũng có tình huống như vậy.
Hơn nữa nói theo hướng khách quan, đối diện cũng giống thế.
Bọn họ đều là đánh được nửa đường mới ý thức được điểm này, cực kì ăn ý mà đổi thành "chính mình đánh chính mình", kết quả thì càng chết người, vẫn luôn nói không ngừng, phỏng chừng có thể đánh đến thể kỷ sau luôn.
"Bây giờ nói thế nào ta." Tần Cứu dứt khoát dựa lên tường.
"Vậy nói xong thì bọn họ có thể nghe hiểu ngay sao?"
Du Hoặc không mặn không nhạt mà lẩm bẩm.
Bọn họ vừa rồi không phải chỉ đơn thuần đánh nhau thôi, mà là mượn danh nghĩa đánh nhau để giao lưu một chút. Cùng cả hai "bản thân" kia nói cụ thể về tình huống của phòng thi này và hậu quả không hoàn thành việc dọn dẹp.
Tần Cứu: "Có lẽ vậy."
Anh có một cảm giác, đó không phải chỉ là người trong mơ thôi. Anh