Editor: Dánh Sắc mặt lạnh lùng của anh có chút đáng sợ.
Kiều Nguyệt bị dọa đến thân thể co rúm lại, túm tay anh, ấp úng không dám nói nữa.
Thương Yến cảm nhận được sự sợ hãi của cô, anh cúi đầu, thấy sắc mặt cô gái nhỏ trắng bệch, mặt mày hoảng sợ, khuôn mặt lạnh của anh lập tức không kiên trì được nữa, cả khuôn mặt mềm xuống.
"Nguyệt Nguyệt, em phải ngoan ngoãn nghe lời, không cần cãi anh." Thương Yến xoa đầu cô, thanh âm rất nhẹ.
Kiều Nguyệt thấy thần sắc anh không đáng sợ như vừa rồi nữa, nói thầm: "Ai muốn cãi nhau với anh chứ."
Cô chậm rãi bình phục trái tim đang nhảy lên, lặng lẽ thở dài nhẹ nhõm. Bộ dáng vừa rồi của người đàn ông này giống lần đầu tiên khi hai người gặp nhau, lạnh nhạt đáng sợ, hù chết cô rồi.
Thương Yến nhẹ xoa mặt cô, lại cúi đầu hôn cô vài lần, "Lời nói vừa rồi, anh không thích. Hiện tại anh dưỡng em, chúng ta nên ngủ chung, em không thể cự tuyệt."
Những chuyện khác anh có thể nhường cô, chỉ có chuyện này anh không thể theo cô.
Kiều Nguyệt sợ lại chọc anh không vui, sắc mặt mất mát, cúi đầu không nói chuyện nữa.
"Sao không nói chuyện?" Thương Yến thích nghe thanh âm mềm mại của cô gái nhỏ lúc nói chuyện, dù là mắng anh thì anh vẫn thích.
Kiều Nguyệt vẫn là trầm mặc không nói, nhìn cũng không nhìn anh.
Thương Yến biết cô gái nhỏ còn đang giận, đang cố ý không để ý đến anh.
Anh nhịn hồi lâu, nhịn không được nhéo cằm cô, ép cô nhìn mình, "Nguyệt Nguyệt, nói chuyện với anh."
"Tôi còn nói gì được." Thanh âm Kiều Nguyệt rất nhỏ, "Anh không cho tôi cự tuyệt yêu cầu của anh, tôi với anh không còn gì để nói. Thế mà còn nói về sau chuyện trong nhà để tôi quyết định, chỉ nói dỗ tôi thôi."
Thương Yến thấy cô gái nhỏ đỏ mặt, thanh âm mềm mại nhỏ giọng rầm rì, chút bất mãn trong lòng hoàn toàn biến mất.
Anh ôm chặt Kiều Nguyệt nói: "Anh không có không cho em cự tuyệt yêu cầu của anh, cũng không chỉ nói dỗ em, chuyện trong nhà về sau để em quyết định."
Thương Yến cọ cọ mặt cô, "Ngoại trừ chuyện chúng ta ngủ chung, những chuyện khác đều để em quyết định."
"Nhưng chỉ có chuyện này tôi muốn làm chủ." Kiều Nguyệt thấy sắc mặt anh ôn nhu, ngữ khí mềm mại cầu anh, "Thương Yến, chuyện này anh nghe tôi được không? Tôi, tôi không nghĩ hiện tại cùng anh ngủ chung."
Ban đầu Thương Yến nghe lời cô nói, trong lòng thật tức giận. Hiện tại bình tĩnh lại, nghe thanh âm mềm như bông của cô gái nhỏ, lại nhớ lại bộ dáng sợ hãi vừa rồi của cô, trong lòng mềm nhũn.
Anh nhìn chằm chằm Kiều Nguyệt, hỏi cô: "Vì sao không muốn ngủ chung với anh?"
Kiều Nguyệt không biết Thương Yến thật sự không hiểu hay là giả vờ. Hai người vừa mới ở bên nhau, cô còn mới cùng người khác chia tay, sao có thể nhanh như vậy chấp nhận chuyện bị anh bao nuôi, còn ngủ chung nữa.
Cô rầm rì một lúc, trong lòng suy nghĩ rất nhiều lí do, cuối cùng nhỏ giọng nói: "Quá nhanh, tôi chưa chuẩn bị tốt tâm lí."
Thương Yến trầm mặc nhìn cô, ánh mắt nghi hoặc. Loại chuyện này còn muốn chuẩn bị tâm lí gì? Ngay từ đầu khi cùng cô gái nhỏ bàn điều kiện, anh đã nói rõ ràng là sau khi cô cùng Lâm Thư Mặc chia tay, anh sẽ dưỡng cô.
Đến lúc đó anh có thể tùy thời ôm cô sờ cô, cùng cô ngủ. Lúc đó cô gái nhỏ không phản đối, đồng ý điều kiện của anh.
Nếu đã đồng ý rồi, hai người cũng gần một tháng không gặp, cô cần chuẩn bị gì nữa?
Thương Yến nghĩ không ra liền trực tiếp hỏi ra miệng: "Em muốn chuẩn bị tâm lí gì?"
Kiều Nguyệt sửng sốt, sắc mặt nghẹn đến đỏ bừng, cắn răng trừng anh, "Anh cố ý đúng không?"
Loại chuyện này, anh ta sao có thể không biết xấu hổ nói thẳng ra như vậy. Kiều Nguyệt không muốn cùng anh tốn nước miếng, dùng sức đẩy anh, "Đưa tôi quần áo, tôi muốn mặc quần áo."
Thương Yến nhíu mày, không hiểu cô gái nhỏ vì sao đột nhiên không vui. Anh muốn hỏi nhưng nhìn khuôn mặt cô đỏ bừng tức giận trừng anh, anh cảm thấy nếu anh hỏi tiếp sẽ càng khiến cô không vui.
Thương Yến cúi đầu, nhìn da thịt trắng nõn của cô, cuối cùng vẫn cầm lấy áo chuẩn bị giúp cô mặc vào.
Anh nhịn lâu như vậy, không ngại nhịn thêm một buổi tối. Trước đem cô gái nhỏ dỗ dành tốt, rồi mới tiếp tục hỏi cô nguyên nhân vì sao không muốn ngủ chung với anh.
Kiều Nguyệt duỗi tay túm quần áo giật vài cái, giật không được.
Cô cắn môi nhìn Thương Yến, "Anh buông tay đi chứ."
Thương Yến nhìn chằm chằm ngực cô, ánh mắt tối xuống, cầm tay cô nói: "Nguyệt Nguyệt, tay em mỏi, anh giúp em mặc."
Anh nói xong, lấy áo ngủ khoác lên người cô.
"Để tôi." Kiều Nguyệt vội vàng đẩy tay anh ra, "Tay tôi không mỏi, tôi tự mình mặc."
Thấy anh vẫn không nhúc nhích, khăng khăng muốn giúp cô mặc quần áo, Kiều Nguyệt tức giận đến rống anh, "Anh buông tay, tôi nói tôi có thể tự mặc, anh muốn tức chết tôi đúng không?"
Mọi động tác của Thương Yến dừng lại, anh nhìn cô gái nhỏ, thấy mặt cô đầy tức giận, theo phản xạ buông tay dỗ dành cô: "Nguyệt Nguyệt em đừng giận."
Đem quần áo ôm vào ngực, Kiều Nguyệt ngẩng đầu nhìn bộ dáng ngây ngốc của anh, hung dữ trừng anh, "Là anh một hai phải chọc tức tôi, là anh sai!"
Thương Yến phát hiện cô gái của anh ngày càng không nói lí lẽ, chuyện gì đều đổ lỗi cho anh. Nhưng anh không nỡ mắng cô, đành lẳng lặng không nói lời nào, ngồi nghe cô mắng.
Chờ cô gái nhỏ mắng mệt rồi, Thương Yến giơ tay vỗ nhẹ lưng cô, rót ly nước ấm.
Kiều Nguyệt mắng vài câu, dừng lại tạm nghỉ, Thương Yến liền đem nước ấm đưa đến bên miệng cô. Kiều Nguyệt xác thật khát nước, uống hơn nửa ly.
Cúi đầu liếc ly nước còn lại một nửa, Thương Yến một ngụm uống sạch, lại nhìn chằm chằm mặt Kiều Nguyệt.
Ánh mắt anh nóng rực, giống như có thể đem cô tan chảy. Kiều Nguyệt bị anh nhìn chằm chằm khiến cả người không được tự nhiên, không nhịn được cào tay anh, hừ nói: "Anh nhìn cái gì? Tôi muốn mặc quần áo, anh xoay người đi không được xem."
Sắc mặt Thương Yến trầm xuống, "Vì sao không được xem? Vừa rồi anh đều đã nhìn hết." Anh dừng một chút, "Cùng sờ qua."
Yêu cầu của cô gái nhỏ luôn kỳ quái như vậy, làm anh khó hiểu.
Kiều Nguyệt đỏ mặt mềm mại rống anh, "Dù sao là không được xem, anh xoay người đi đi."
Mày Thương Yến nhăn chặt, nhìn cô gái nhỏ, định mở miệng nói chuyện.
"Anh xoay người sang chỗ khác, không được nói chuyện!"
Thương Yến trầm mặc một lúc, cuối cùng không tình nguyện nhượng bộ cô.
Kiều Nguyệt nhẹ nhàng thở ra, tay hơi run mặc quần áo vào. Cô cầm dây lưng quần ngủ, nghiêm túc thắt nút hai lần, lại thử kéo kéo xác nhận không dễ bị cởi ra mới mềm mại nói: "Được rồi."
Cơ hồ cô vừa dứt lời Thương Yến liền xoay người ôm cô vào lòng.
"Anh làm gì vậy, buông ra." Kiều Nguyệt đẩy anh vài cái.
Thương Yến dùng sức không cho cô tránh thoát, cúi đầu hôn mặt cô vài cái, "Anh không làm gì hết, chỉ muôn ôm em."
Trong lòng cô còn nghĩ về chuyện vừa rồi, ghé vào trong ngực anh một hồi rồi nhỏ giọng nói: " Anh có phải hay không đồng ý với tôi, tạm thời không cùng tôi ngủ chung?"
Tay Kiều Nguyệt đổ mồ hôi, trong
lòng khẩn trương, cô bắt lấy tay Thương Yến, nhìn chằm chằm anh.
Cô đợi hồi lâu cũng không nghe Thương Yến nói chuyện. Kiều Nguyệt nóng nảy, lắc tay anh làm nũng, "Thương Yến, anh có đồng ý không?"
Tai Thương Yến hơi ngứa. Thanh âm cô gái nhỏ mềm mại như vậy, còn lắc lắc tay anh yết ớt cầu anh, anh thiếu chút nữa là mở miệng đồng ý.
Giơ tay xoa đầu cô, ngữ khí Thương Yến trầm thấp hỏi cô, "Em còn chưa nói anh cho biết em cần chuẩn bị cái gì?"
Nghe anh lại nhắc đến vấn đề này, Kiều Nguyệt cũng mặc kệ anh giả ngốc hay ngốc thật. Hiện tại cô tạm thời không có cách khiến Thương Yến từ bỏ ý định bao nuôi cô, đành phải nghĩ cách kéo dài.
"Tôi còn nhỏ, không muốn nhanh như vậy liền, liền cùng anh ngủ chung." Kiều Nguyệt ngước mắt nhìn anh, thanh âm cố ý ép thấp xuống, "Thương Yến, anh cho tôi chút thời gian, làm tôi từ từ thích ứng được không?"
Thương Yến vốn đã bị bộ dáng ngoan ngoãn của cô dỗ tốt, bộ dáng hiện tại của cô, so với bất kì lần ở chung nào trước giờ của hai người đều mềm mại đáng yêu, trong lòng anh đã hoàn toàn nghe cô.
Nhìn khuôn mặt trắng nõn của cô, biểu tình Thương Yến ngây ra. Thì ra anh còn thích cô hơn so với tưởng tượng của anh.
Chỉ cần cô gái của anh nhẹ giọng nói vài câu ngon ngọt, làm nũng với anh, chuyện gì anh đều có thể đồng ý với cô.
Kiều Nguyệt thấy Thương Yến vẫn trầm mặc không nói gì, tưởng rằng anh không đồng ý, trong lòng khẩn trương lo âu.
"Thương Yến." Cô lần nữa lắc tay anh, từ trong ngực anh ngước mắt lên nhìn anh, "Anh nói chuyện đi chứ."
Thương Yến cúi đầu, đôi tay nâng mặt Kiều Nguyệt, đột nhiên cúi xuống tinh tế hôn môi cô.
Kiều Nguyệt bị động tác bất thình lình của anh khiến cho vẻ mặt mờ mịt, đôi tay chống ngực anh, bị động thừa nhận nụ hôn của anh.
Khi nụ hôn dần dừng lại, Kiều Nguyệt đã hoàn toàn mềm nhũn trong lòng anh, vô lực ôm eo anh, mặt đỏ hồng, cảm thấy thật mất mặt.
"Nguyệt Nguyệt," Thương Yến ghé vào bên tai cô, thanh âm trầm thấp, "Anh có thể đồng ý với em tạm thời không cùng em ngủ chung."
Kiều Nguyệt ngẩn người, trong lòng vui sướng, mềm mại hỏi: "Anh thật sự đồng ý?"
Hai mắt cô gái nhỏ sáng lấp lánh, đôi mắt tràn đầy vui sướng, Thương Yến hôn mắt cô, "Ừ, anh đồng ý, nhưng anh có điều kiện."
Sắc mặt Kiều Nguyệt hơi cứng lại, trong lòng cảnh giác, "Điều kiện gì?"
Sau vài lần ở chung, Kiều Nguyệt biết mạch não người đàn ông này không giống người bình thường, sợ anh yêu cầu điều kiện kỳ lạ gì đó.
Thương Yến nhìn chằm chằm mặt cô gái nhỏ, khẽ vuốt tóc cô, nhớ tới tư liệu mà trợ lí Hạ Trình đưa cho anh, trong lòng không thoải mái.
Lâm Thư Mặc cùng Kiều Nguyệt lớn lên cùng nhau, hai người là thanh mai trúc mã, tình cảm rất tốt.
Anh không thể tham dự quá khứ của cô gái nhỏ. Trong cuộc sống trước 18 tuổi của cô, trong lòng cô vẫn luôn thích một tên đàn ông khác, không hề có bóng dáng của anh. Mỗi lần nhớ đến chuyện này, ngực Thương Yến vừa buồn vừa không thoải mái.
Kiều Nguyệt đợi hồi lâu cũng không nghe Thương Yến nói ra điều kiện, sợ anh đổi ý, bắt lấy tay anh vội vàng nói: "Anh rốt cuộc muốn nói điều kiện gì?"
Thương Yến trầm mặc không nói lời nào, thường thường cúi đầu hôn môi cô. Chỉ có ôm cô hôn cô mới khiến cảm giác không thoải mái trong lòng anh biến mất.
Kiều Nguyệt bị thái độ của anh làm cho bất an, gấp đến mức nhéo tay anh, "Anh nói chuyện đi chứ."
Thương Yến nhìn chằm chằm mắt cô, thật lâu sau mới nói: "Điều kiện thứ nhất là, về sau em phải kêu anh là Thương Yến ca ca."
Anh nhìn những tư liệu đó có ghi, cô gái nhỏ trước kia luôn đi theo sau Lâm Thư Mặc, mỗi ngày "Thư Mặc ca ca" kêu tên nam nhân kia.
Anh cũng muốn cô gái của anh kêu anh "ca ca", mỗi ngày đều kêu, tốt nhất kêu cả đời.
Kiều Nguyệt sửng sốt vài giây mới phản ứng lại, ngốc ngốc hỏi: "Anh nói gì?"
"Em về sau phải kêu anh là Thương Yến ca ca." Sắc mặt Thương Yến bình tĩnh lặp lại.
Cô thật sự không nghe lầm, Thương Yến thật sự muốn cô kêu anh là ca ca.
Mặt Kiều Nguyệt nháy mắt đỏ bừng, trừng mắt nhìn Thương Yến hồi lâu mới nghẹn ra một câu: "Tôi không kêu."
Người đàn ông này có biết xấu hổ không vậy, đều lớn tuổi vậy rồi còn muốn cô kêu anh là ca ca!
Tâm tình Thương Yến khó chịu, anh bế Kiều Nguyệt cao lên, "Vì sao không chịu kêu anh ca ca?"
Thấy vẻ mặt anh nghiêm túc, vẻ mặt rõ ràng không vui, Kiều Nguyệt thật sự nhịn không được nhéo cánh tay anh, trừng anh, "Tôi vì sao không chịu kêu? Trong lòng anh rõ ràng nha."
Thương Yến lắc đầu: "Không biết."
Cô gái nhỏ có thể kêu Lâm Thư Mặc ca ca, vì sao không thể kêu anh ca ca?
Kiều Nguyệt nhìn vẻ mặt nghiêm túc đứng đắn của anh, đối anh hung dữ nói: "Anh đều đã 30 tuổi, bằng tuổi chú tôi còn muốn tôi kêu anh ca ca, anh có biết xấu hổ không?"
Nghe cô gái nhỏ lại nhắc đến cái xưng hô "chú", sự khó chịu trong lòng Thương Yến đạt đỉnh điểm.
Cô gái nhỏ mới 18 tuổi, trước kia cũng từng kêu anh "chú". Chẳng lẽ trong lòng cô thật sự ngại anh lớn tuổi?
Thương Yến cố gắng áp chế bất mãn trong lòng, "Nguyệt Nguyệt, em cảm thấy anh già?"
Khuôn mặt Kiều Nguyệt hơi nhăn, cảm thấy vấn đề anh khó hiểu, cô gật đầu, "Anh cũng đã 30 tuổi, không lẽ còn rất trẻ?"
Nghe câu trả lời không do dự của cô, ngữ khí Thương Yến hơi trầm xuống, cứng rắn nói: "Em sau này chỉ có thể kêu anh ca ca."
Kiều Nguyệt ngây ngốc nhìn anh, nghẹn một hồi mới đỏ mặt cắn răng nói: "Tôi không kêu."
Cô mới không kêu ông chú 30 tuổi là ca ca.