Cửa sổ trong thư phòng có màn che bằng trúc xanh rũ xuống, ánh sáng đành phải len qua khe hở chui vào khiến cả thư phòng đều tối mờ mờ.
Vài tia sáng chiếu vào thảm nhung trải trên sàn, ngoài ra không còn ánh sáng nào nữa.
Bên dưới cửa sổ có một cái bàn gỗ dài ba thước, rộng một thước.
Bên bàn có một bình sứ trắng với hoa văn màu phù dung, bên trong là mấy nhánh Lục Ngạc đang độ e ấp, cực kỳ phong nhã.
Ngoại trừ thanh nhã thì người hiểu biết đều nhìn ra bày biện trong này không có ngàn vàng sẽ không thể có được.
Cái bàn gỗ không mới không cũ kia là gỗ trầm điêu khắc, hoa văn họa tiết trên đó đều là tác phẩm đắc ý của nghệ nhân tiền triều.
Bên trên bày hỗn độn Tống nghiên, bút lông sói màu tím, đồ rửa bút cũng là vật tiền triều, cái chặn giấy cũng làm bằng ngọc Hòa Điền khắc Tam Dương Khai Thái, cuốn thẻ tre được tùy ý mở ra là sách cổ cuối thời Hán…
Đây chính là thanh nhã của thế gia ư?
Hô, nhìn đây cũng thấy phú quý.
Người nói chuyện đưa lưng về phía chính đường, tay hắn đặt trên đầu gối, vai rộng eo hẹp, cả khuôn mặt đều giấu bên trong bóng tối.
Bên dưới có một người đang thấp thỏm quỳ trên đệm hương bồ —— vì quỳ lâu nên cẳng chân ông ta đã sớm tê rần nhưng lại không dám nhúc nhích bởi vì vị chủ nhân ở phía trên vẫn chưa lên tiếng.
Kẻ ngồi quỳ đó đã vào trung niên, mặt to ngắn, râu để hình chữ bát, hai bên má cũng có râu quai nón.
Trên người ông ta mặc một bộ quần áo lụa màu đinh hương, đầu đội chụp tóc bằng lụa màu xanh, bộ dạng phong trần mệt mỏi.
Ông ta trầm ngâm, nghiêm túc phân biệt ý nghĩa trong lời nói của người kia, sau đó quy củ cúi đầu đáp: “Phù thị cương liệt lấy thân làm mồi lửa khiến cửa động bị chặn gần nửa canh giờ, lúc ấy ở trong rừng nên cũng không có dụng cụ múc nước dập.
Chờ lửa ngừng cháy chúng ta đi vào thấy Phù thị đã bị thiêu không còn hình dạng, hai tiểu cô nương lại không thấy đâu.
Chúng ta đi vào trong tìm thì thấy trong hang có nhiều cửa, không biết bọn họ đi theo hướng nào.
Cuối cùng chúng ta tìm được ba con suối ngầm nhưng đều đã kết băng mỏng, muốn đi trên đó cũng không được.
Chúng ta đành chia làm ba đường bơi theo suối ngầm đi ra ngoài…”
“Sau đó đến bây giờ các ngươi còn chưa tìm được bóng dáng hai tiểu nha đầu đó đâu!”
Người ngồi bên trên khẽ cười nói, “Vốn ta còn tưởng Chu Thứ Sử có năng lực lớn, hiện giờ xem ra cũng chỉ thế mà thôi.
Sớm biết Chu Thông Lệnh chỉ có cái mã ta đã thuê đám ngựa thồ vào núi Giác làm cướp, ít nhất bọn chúng chỉ cần bạc chứ không mưu toan danh lợi cùng lúc như các ngươi.”
Giọng hắn ôn nhã, giống như hạt bụi rơi xuống đất rồi tan ra.
Nhưng người ngồi quỳ kia lại đứng ngồi không yên, cả người ngả về trước, theo bản năng há mồm cãi lại, “Thứ Sử đại nhân tự mình mang binh ra khỏi thành tiêu diệt bọn họ đã là thành ý mười phần rồi!”
“Vô dụng vẫn là vô dụng, không thể bởi vì hắn nghiêm túc mà xem nhẹ sự ngu xuẩn của hắn được.
Chuyện này không phải tính như thế.” Người bên trên không hề nể tình mà nói thẳng toẹt, hắn thay đổi tư thế bàn tay, ngón tay cái đeo một cái nhẫn ban chỉ mã nạo nạm đồi mồi khẽ gõ nhẹ lên ghế, giọng ung dung nói, “Thành ý có giúp các ngươi có cơm ăn không? Ngươi trở về nói với Chu Thông Lệnh để hắn tìm tiếp —— U Châu có thể lớn đến thế nào? Hai tiểu cô nương sống trong nhung lụa lại có thể trốn được bao xa? Trạm dịch, khách điếm, tiệm cầm đồ, chỗ thuê xe bò đều phải kiểm tra.
Hai tiểu nương tử dung mạo xinh đẹp còn không đủ nổi bật hả?”
Có người nhẹ nhàng nói chuyện nhưng khi vào tai người khác lại như sét đánh bên tai.
Cả đại phòng của Lục gia đều đã bị diệt môn rồi còn gì.
Hơn nữa đám cướp giang hồ có ba điều tối kỵ: một là không động vào người ngoại quốc, hai không động vào phụ nhân, ba không động vào trẻ con.
Thả cho hai tiểu cô nương của Lục gia đại phòng sống sót thì đã làm sao? Lúc này băng thiên tuyết địa, hai nữ tử sĩ tộc từ nhỏ được nuôi trong khuê phòng lại phải trốn chạy nơi đồng hoang liệu có sống nổi ở bên ngoài hay không?
Cứ coi như trời cao rủ lòng thương để các nàng thuận lợi tìm được cơm ăn, tìm được áo mặc… thì cũng có thể uy hiếp gì tới hắn?
Tuy trong lòng nghĩ như vậy nhưng hán tử trung niên phía dưới vẫn khom người đáp vâng, “… Thứ Sử đại nhân đã thiết lập trạm kiểm soát ở cửa thành và những nơi có thể tiến vào thành U Châu.
Thà bắt sai chứ chúng ta sẽ không bỏ sót… Hai tiểu cô nương cũng sẽ không có lá gan đi ra ngoài thành—— loạn dân bốn phía, lại đúng năm mất mùa nên đám loạn dân kia sẽ nuốt sống bọn họ.
Ngài cứ yên tâm đi, khẳng định chúng ta có thể bắt được.
Chẳng qua bắt được rồi thì… ý ngài là…”
“Giết ngay tại chỗ.”
Người đang ngồi ẩn trong bóng tối nói xong lại híp mắt mang theo buồn bã mà đột nhiên cao giọng nói, “Nếu ta biết binh lính U Châu các ngươi tay chân không sạch sẽ vũ nhục danh tiết của tiểu cô nương thì ta sẽ khiến cả thành các ngươi phải chôn cùng.”
Người này có năng lực ấy, ông ta tin.
Nhưng nếu đã vậy thì vì sao hắn còn hạ lệnh giết hai nha đầu kia…
Gã trung niên cũng không muốn nghĩ nhiều mà vội đồng ý.
Cùng