Mộ Huyền Linh kéo tay áo hắn một cái, ánh mắt ủy khuất nhìn Tạ Tuyết Thần: "Ta trật chân rồi."
Tạ Tuyết Thần lần này biết ý nàng, nàng dùng khẩu hình nói: Ôm ta!
Tạ Tuyết Thần lẳng lặng nhìn nàng, một lát sau, lại cúi người, tay trái xuyên qua dưới đầu gối Mộ Huyền Linh, ôm lên ngang người.
Mộ Huyền Linh hai tay vịn bả vai Tạ Tuyết Thần, nở nụ cười đắc ý với Cao Thu Mân, sau đó chôn mặt vào ngực Tạ Tuyết Thần.
Ánh nắng hôm nay có hơi mạnh, vừa nãy bị chiếu đến mặt, có chút đau..
Tạ Tuyết Thần ôm Mộ Huyền Linh, một đường như không nhìn thấy ai mà đi qua hành lang vườn hoa, đưa nàng về sương phòng, lúc này mới thả người xuống.
"Vừa nãy là có ý gì?" Tạ Tuyết Thần nhìn vẻ mặt ung dung, lanh lợi của Mộ Huyền Linh hỏi.
"Vừa nãy A Bảo chạy ra, suýt nữa bị Cao Thu Mân phát hiện, nếu nàng không kiểm tra túi gấm của ta, ta cũng không đưa ra hạ sách này, chuyển sự chú ý của nàng." Mộ Huyền Linh mặt đầy bất đắc dĩ nói: "Ta cũng là hy sinh mình bảo vệ A Bảo, à đúng rồi, còn bảo vệ ngươi. Ngươi nghĩ đi, nếu nàng phát hiện sự tồn tại của A Bảo, rất nhanh sẽ nhớ lại người hôm đó gặp phải là chúng ta, sau đó sẽ nhớ tới chuyện ngươi bị mất hết pháp lực bị ta đ è xuống giường tùy ý khinh bạc.. Vậy ngươi đường đường Tạ tông chủ, há chẳng phải là mất hết mặt mũi sao?"
Pháp tướng tôn giả mười khiếu bén nhạy, phạm vi cảm ứng thậm chí có thể đạt tới trăm trượng, nhưng cũng có thể nhận ra được có người rình rập trong phạm vi này, vì vậy cao nhân trong giới tu đạo có một quy tắc bất thành văn, lúc có nhiều pháp tướng tôn giả xuất hiện, sẽ mắt mù tai điếc, tỏ ý hữu nghị, nếu có người cố tình rình rập người khác, thì bị cho là mang lòng địch ý. Vì vậy mặc dù pháp tướng tề tụ về thành Ủng Tuyết, nhưng vì tránh dẫn đến những hiểu lầm, mọi người sẽ tự bế cảm nhận của thất khiếu, lúc này nếu có người rình rập người khác, thì sẽ gia tăng hiềm nghi là nội gián.
Cao Thu Mân chỉ là tu sĩ kim đan, không biết quy tắc ngầm giữa pháp tướng, có thể nhận ra yêu khí của A Bảo, trừ Phó Lan Sinh gần trong gang tấc, thì chỉ có Cao Thu Mân cách đó không xa.
Mộ Huyền Linh cũng không nghĩ tới như vậy cũng may mắn, cũng may nàng nhanh tay thả A Bảo vào trong túi gấm, ngăn cách khí tức, dù Cao Thu Mân có hoài nghi với nàng, cũng không thể nghĩ ra Khứu Bảo Thử trên người.
Tạ Tuyết Thần cũng chỉ tin Mộ Huyền Linh một nửa, bảo vệ Khứu Bảo Thử là thật, nhưng phía sau diễn có chút hơi quá.
"Tu vi Cao Thu Mân thấp hơn cô, là cô tự ngã từ trên bậc thang xuống." Tạ Tuyết Thần lãnh khốc vạch trần sự thật.
Mộ Huyền Linh vô tội nói: "Hiện tại thân phận của ta là một người phàm nhu nhược không thể tu đạo, nàng đẩy ta, ta cũng đâu thể phản kháng, nếu không sẽ bị lộ mất."
Tạ Tuyết Thần hỏi: "Giả bộ trật khớp chân, vì lí gì?"
Mộ Huyền Linh cười tủm tỉm nói: "Còn có thể có lý do gì chứ, muốn ngươi ôm ta đó."
Thật khó hiểu, hắn lại tin những lời này.
"Thuận tiện chọc tức nàng ta." Mộ Huyền Linh cười xấu xa.
Tạ Tuyết Thần nghiêm mặt nói: "Lần sau.."
Mộ Huyền Linh phất phất tay, cướp lời nói: "Lần sau không được như thế, ta biết rồi!"
Nhìn mặt Mộ Huyền Linh trắng bệch vì bị mặt trời chói chang chiếu vào, Tạ Tuyết Thần nghĩ trong đầu, lần sau đừng ra ngoài nắng.
Mặt Cao Thu Mân như sương lạnh trở lại sương phòng, nàng cố gắng kìm nén lửa giận đang thiêu đốt trong lồ ng ngực, đang ở thành Ủng Tuyết, nàng cũng không dám phát ti3t ra ngoài.
"Thu Mân!" Một tiếng quát chói tai quen thuộc khiến cả người Cao Thu Mân cứng đờ, nàng dừng bước chân lại, có chút sợ sệt nhìn về phía Tố Ngưng Chân đang ngồi một bên.
Tố Ngưng Chân nuôi Cao Thu Mân nhiều năm, hiểu rõ tính