Hắn nói hắn mất đi tất cả những người yêu thương.
Nàng bĩu môi nói: "Cũng đâu có ai yêu ta, nhưng ta cũng chả thèm bọn họ, ta phải dành tất cả những gì mình thích để lại cho mình ta. À.. hay là, ta chia một ít cho ngươi, ta có thể thích ngươi một chút, nhưng ngươi có ghét bán yêu như ta không?"
Nàng cao hứng nói: "Nam công tử, ngươi cười rồi, ngươi cười lên thật là đẹp trai!"
Nam Tư Nguyệt nghĩ, hóa ra trên thế gian này, vẫn có người có thể thích hắn, dù là một chút, cũng khiến hắn cảm thấy trân quý.
Hắn nói với cha: "Cha.. Có thể dẫn yêu nô đó theo không?"
Nam Vô Cữu không nhịn được hất tay hắn ra, giữa trán tràn đầy vẻ hung ác.
"Đừng nói nhảm với ta."
Cuối cùng Nam Tư Nguyệt không thể dẫn nàng theo, rất nhiều năm sau, khi hắn có thể dẫn nàng theo, nàng đã không còn ở đây.
Nam Tư Nguyệt nhìn khuôn mặt đã thay đổi trước mắt, nhưng đôi mắt vẫn là của Mộ Huyền Linh, thở dài nói: "Nàng còn nhớ ta, ta đã rất vui."
Chỉ là tiểu cô nương đã từng nói phải để tất cả những thứ mình thích lại cho bản thân, đã đem lòng và tính mạng của mình cho một người khác. Nắm tay nàng ngồi bên mép giường trong vài giờ, hắn đã suy nghĩ rất lâu. Hắn nghĩ, Tạ Tuyết Thần chắc hẳn đã làm được một chuyện mà hắn không làm được.
Còn hắn, vốn chẳng làm được gì. Chỉ là trong thời khắc hắn thống khổ nhất được nàng cứu rỗi mà thôi, dựa vào đâu mà yêu cầu nàng nhiều hơn.
Cho nên lúc hắn nhìn thấy vẻ mặt mất mát và chua xót của Mộ Huyền Linh, đã nói cho nàng biết chân tướng - là Tạ Tuyết Thần ôm nàng từ trong tuyết về.
||||| Truyện đề cử: Hổ Tế |||||
Quả thật nàng liền vui vẻ, đúng là một cô nương đơn thuần.
"Nam công tử, huynh thật tốt." Mộ Huyền Linh cảm kích nói.
Nam Tư Nguyệt mỉm cười nói: "Cho nên nàng chỉ thích ta một chút thôi, phải không?"
Nàng có chút lúng túng cười một tiếng. "Nhưng Nam công tử, hiện giờ huynh đã có rất nhiều người thích."
Nhưng ta chỉ muốn nàng.
Nam Tư Nguyệt không nói, hắn là thiện giải nhân ý, sẽ không làm khó người khác, càng không để người mình thích khó chịu.
Cho nên hắn nói: "Đúng, cảm ơn nàng đã từng nói với ta những lời đó."
Không biết Tạ Tuyết Thần đang trốn tránh bản thân, hay trốn tránh Mộ Huyền Linh, hắn chưa về thăm nàng, một đêm không ngủ, từ trong miệng thiên tài thứ hai Nam Tư Nguyệt biết được Mộ Huyền Linh đã tỉnh, nhưng còn yếu, cần chút thời gian khôi phục.
"Vậy thì tốt." Tạ Tuyết Thần nhàn nhạt gật đầu một cái, lại nói: "Ta đã triệu tập mọi người trong tiên minh tới sảnh Chính Khí tổ chức chúng nghị, đệ cũng đi cùng đi."
Nam Tư Nguyệt hơi kinh ngạc, nói: "Ta không phải người trong tiên minh."
"Nhưng đệ giỏi pháp trận hơn người." Tạ Tuyết Thần không cần suy nghĩ nói: "Đi thôi."
Thấy hắn đã xoay người rời đi, Nam Tư Nguyệt cũng cất bước đuổi theo.
Chưa tới sảnh Chính Khí, hai người đã nghe được cãi vã từ xa.
"Hà đảo chủ cả ngày qua lại với yêu vật, chỉ sợ đã quên thân phận của mình rồi." Tố Ngưng Chân lạnh lùng nói: "Người có thể tư thông với Ma tộc trong chúng ta nhất chỉ có thể là ngươi."
"Tố cốc chủ nói người mà chẳng đúng chuyện, Hà mỗ cũng không cần phải nói phải trái với ngươi." Hà Tiện Ngã cười lạnh một tiếng: "Nếu ngươi có thể đánh thắng ta, thì ra ngoài thành Ủng Tuyết đánh một trận, nếu không đánh lại ta, thì nhìn xem trong sảnh có mấy người bênh vực ngươi?"
Tố Ngưng Chân nói: "Chư vị có đồng ý với lời của tại hạ không?"
Phó Uyên Đình cười mỉa nói: "Không có chứng cứ, chúng ta không nên lục đục tổn thương hòa khí."
Tố Ngưng Chân nói: "Thà giết lầm còn hơn bỏ sót. Lòng Hà Tiện Ngã đã đi theo địch rồi, đối với cuộc chiến