Sắc mặt Cao Thu Mân có chút trắng bệch, nàng biết Tạ Tuyết Thần nói đúng. Dù trang chủ Uẩn Tú sơn trang không thể tu hành, nhưng Nam Tư Nguyệt kết giao rộng lớn, tinh thông pháp trận y thuật, giới tu đạo không ít người nợ ân tình của hắn, ngũ môn chủ cũng phải nể hắn ba phần. Nàng nhất thời tức giận bất kính với Nam Tư Nguyệt, lúc này có chút hối hận, nhưng không muốn yếu thế trước mặt Mộ Huyền Linh.
Cao Thu Mân cắn răng nói: "Ta nể mặt Uẩn Tú sơn trang không so đo với yêu nữ này nữa, Nam trang chủ cũng đừng quên thân phận của mình, liên giao với yêu ma!"
Cao Thu Mân dứt lời xoay người bước nhanh rời đi.
Mộ Huyền Linh nghe tiếng bước chân của nàng, liền biết tim nàng đập nhanh, không khỏi trêu đùa một câu: "Vừa ác độc vừa nhút nhát."
Nam Tư Nguyệt quay đầu đi nhìn khuôn mặt không có chút huyết sắc nào của nàng, thở dài nói: "Ác với người khác, vẫn tốt hơn ác với bản thân."
Hắn vừa nói vừa lấy mấy lọ thuốc và khăn lụa trắng từ trong túi gấm ra, nói: "Muội nhất định là nói chuyện không chút kiêng dè, nàng ta vốn hận muội, không chịu nổi đả kích, mới ra tay làm thương muội, cũng may hai vết thương này của muội không nguy hiểm, ta bôi thuốc giúp muội, qua mấy ngày sẽ không có sẹo, chỉ là sẽ đau một chút."
"Chắc không đau bằng lúc ma khí vào cơ thể rồi ma khí lại tràn ra đâu nhỉ." Mộ Huyền Linh làm trò đùa nói một câu, Nam Tư Nguyệt nhẹ nhàng rắc bột trắng bột lên vết thương trên cánh tay nàng, sắc mặt nàng nhất thời thay đổi, cắn môi chịu đựng không kêu lên.
Nam Tư Nguyệt một tay nâng cánh tay nàng, nhìn rất dịu dàng, nhưng giữ rất chặt không để nàng giãy dụa, một tay khác ung dung thong thả rắc thuốc, còn ôn nhu giải thích: "Đây là Sinh Cơ Tán, có thể giúp vết thương khép lại nhanh chóng, chỉ là vừa đau vừa nhột, giống như kiến cắn."
Mộ Huyền Linh nhíu mày, yếu ớt run giọng nói: "Nếu không chữa.. Vết sẹo sẽ là huy chương của bán yêu.."
Nam Tư Nguyệt khẽ cười một tiếng: "Hả? Hay là thử một chút Hủ Cơ Tán, giúp huy chương của muội càng thêm đẹp."
Mộ Huyền Linh đau khổ nói: "Nam công tử thanh cao như hoa sen, sao có thể có độc dược tà ác như vậy."
Nam Tư Nguyệt cúi đầu nhìn vết thương đang chậm rãi khép lại trên tay Mộ Huyền Linh, chậm rãi nói: "Tất nhiên là bởi vì ta không phải người thanh cao như hoa sen."
Mộ Huyền Linh không coi lời Nam Tư Nguyệt là thật, sự chú ý của nàng tập trung vào vết thương, không phải vì đau, mà là vì nhột, nhột đến xương tủy, nàng không nhịn được muốn đưa tay lên gãi, lại bị Nam Tư Nguyệt nhanh tay nhanh mắt bắt được cổ tay.
"Đợi thêm hai mươi nhịp thở nữa là được." Nam Tư Nguyệt ôn thanh nói.
Mộ Huyền Linh nghẹn ngào một tiếng, hô hấp dồn dập rối loạn, nàng nghe thấy giọng nói Nam Tư Nguyệt êm ái vang lên bên tai: "Hai mươi, mười chín, mười tám.."
Giọng nói hắn như có ma lực, khiến nóng nàng thoáng bình tĩnh lại, vất vả chịu đựng đến tiếng cuối cùng, tê ngứa trên vết thương nhất thời tản đi, thần kinh đang cẳng thẳng của nàng cũng được thả lỏng. Nam Tư Nguyệt lại lấy một cao thuốc dán màu xanh nhạt từ một lọ thuốc xinh xắn trong tay, dùng ngón tay ấm áp tách ra, mùi thuốc man mát nhất thời tản ra, hắn nhẹ nhàng dán cao thuốc lên chỗ đau, một luồng mát lạnh dâng lên, khiến nàng rất thoải mái.
Cuối cùng, Nam Tư Nguyệt dùng vải băng bó vết thương cẩn thận, mới ngẩng đầu lên nhìn Mộ Huyền Linh mặt đầy ung dung, ôn nhu nói: "Còn vết thương trên cổ."
Nam Tư Nguyệt bắt lấy bả vai Mộ Huyền Linh, không biết làm sao bật cười nói: "Muội có thể