Bởi vì vừa nãy Trần Khiêm nhầm tưởng Tô Kì là bạn trai của Tô Vũ, cảm giác mọi âm thanh xung quanh như biến mất khỏi thế gian, nhưng sau đó lại biết được không phải như vậy.
Loại chênh lệch cảm xúc dữ dội như vậy, khiến Trần Khiêm không thể tức giận được chút nào cả.
"Phải rồi Trần Khiêm!" Sóng mắt Tô Mộc Vũ hơi hơi chuyển động, cất giấu chút ý vị hứng thú nhìn về phía Trần Khiêm: "Vừa rồi tôi thấy sắc mặt cậu lộ vẻ không vui, có chuyện gì xảy ra à?"
Tuy vừa rồi Tô Mộc Vũ rất nhiệt tình giới thiệu Tô Kì, nhưng ánh mắt lại luôn để ý đến sự thay đổi của Trần Khiêm.
"Không có gì, chỉ là vừa rồi tớ nghĩ có phải bạn trai cậu đến đấy không?" Trần Khiêm gượng cười nói một câu.
“Hì hì, gì cơ! Cậu nhầm em họ thành bạn trai tới Ha hai"
Tô Mộc Vũ cất tiếng cười giòn.
"Làm sao có thể, sự thật thì, tớ còn chưa có người yêu đâu, chắc là do yêu cầu tìm bạn trai của tớ có hơi cao thì phải?"
Tô Mộc Vũ từ trên bục đá đứng dậy.
Lời này lại khơi lên hứng thú của Trần Khiêm.
"Tiêu chuẩn chọn bạn trai của cậu là gì?"
Trần Khiêm thử dò hỏi.
"Muốn làm bạn trai của tớ á, thứ nhất, khẳng định phải có sức cuốn hút, anh ấy có thể giàu, cũng có thể nghèo chút, nhưng về mặt phong cách riêng nhất định không thể thiếu! Thứ hai, không thể quá xấu được. Thứ ba là mặt tình cảm, phải trung thành với một nửa kia của mình. Còn thứ tư thì..."
"Còn điều thứ tư nữa?”
Trần Khiêm cảm thấy đầu mình hơi đau rồi.
Mới ba điểm này, bản thân cũng chỉ đáp ứng được một điểm rưỡi.
Không phải là quá xấu xí, ngoài ra, Trần Khiêm cảm thấy bản