"Nhẫn phỉ thúy!"
"Cậu Lý này thật có lòng, giá của chiếc nhẫn này ít nhất cũng phải bảy tám mươi nghìn, ôi!"
Tất cả mọi người đều khen ngợi.
Phải biết răng, đến mừng thọ của bà nội bạn gái mang theo quà giá trị bảy tám mươi nghìn tệ thì đã được xem là rất có hiếu rồi.
"Được được được, Tiểu Dĩnh à, nhanh bảo Kiến Nam ngồi đi cháu."
Cầm chiếc nhãn, bà cụ vui đến không khép được miệng, thích không nỡ rời tay!
Càng nhìn Lý Kiến Nam càng thấy thích.
Thậm chí đến ba của Tô Dĩnh cũng thấy mặt mình như phát sáng.
Chỗ này phải nhắc chút nhé, mọi người đừng nghĩ đến đây đều là để chúc thọ bà cụ, là cơ hội để thể hiện lòng hiếu thảo của dòng họ.
Đây chỉ là một mặt thôi.
Mặt khác là, trong tay bà cụ còn nằm tài sản lúc trước ông cụ đi đã để lại, ba đứa con trai hai đứa con gái, cuối cùng ai là người được kế thừa thì phải xem bà cụ nói thế nào.
Thế nên, lần nào tổ chức mừng thọ cho bà cụ cũng vô cùng linh đình.
"Bà nội, đây là bạn giá Tiểu Ngọc của cháu, bọn cháu cũng mừng thọ bà ạ..."
Người lên tiếng lần này là Tô Kì, bấy giờ cũng vừa cười vừa dâng quà mừng thọ của mình.
Bà cụ đương nhiên cười càng vui hơn. Tiếp teo sau là một chàng trai tầm hai lăm hai sáu tuổi.
Mặc một bộ vest màu xanh lam, tóc vuốt ngược.
Oai hùng hiên ngang, nhìn là