Trần Khiêm thật sự quan tâm đến nó nên bảo Hoàng Vĩnh Hào nói rõ hơn.
"Khụ khụ, vậy để em nói cho anh nha, biệt thự Vân Đỉnh, đã không còn đơn giản là một nơi ở nữa mà nó đại biểu cho sự cao quý của thân phận. Ý nghĩa như tên, căn biệt thự này đứng sừng sững trên đỉnh núi ở Kim Lăng, khu vực xung. quanh được xây dựng thành một khu trang viên, đặt mình trên đó như được đắm chìm trong đám mây, tận hưởng khung cảnh núi sông của thành phố Kim Lăng.
Hoàng Vĩnh Hào vừa nói vừa khao khát.
Có thần thánh như lời nói không!
Trần Khiêm hỏi: "Vậy chắc là rất đắt hả?"
Trần Khiêm có ý định mua nhà, hơn nữa lần này Trần Khiêm đã quyết tâm muốn tiêu khoảng mười triệu mua một căn biệt thự, như vậy sẽ tiện để những thứ như xe cộ gì đó.
Cho nên muốn hỏi giá của căn biệt thự Vân Đỉnh này.
"Phụt!"
Hoàng Vĩnh Hào phun ngụm rượu ra ngoài, trợn mắt lên nói: "Mẹ ơi, anh, căn biệt thự này không những đắt thôi đâu, anh biết nó bao nhiêu tiền không, khoảng bảy trăm triệu đấy!"
Bảy trăm triệu, nếu mang ra để đầu tư vào kinh doanh hoặc một cái gì đó, ba của Hoàng Vĩnh Hào dám chi.
Nhưng nếu chỉ bảy trăm triệu để mua một căn biệt thự không hề có giá trị kinh doanh.
Tương đương việc chỉ tiêu không, các đại gia bình thường cũng không dám làm như vậy.
Ngoại trừ việc có nhiều tiền đến mức có tiêu thế nào cũng không thể tiêu hết được.
Cho nên Hoàng Vĩnh Hào rất sợ hãi về giá cả của căn biệt thự này.
Phải biết rắng mặc dù hôm nay Hoàng Vĩnh Hào đã hào phóng như thế, mở tiệc chiêu đãi rất nhiều cậu ấm cô chiêu nhưng chi phí của bữa tiệc chỉ khoảng sáu trăm bảy trăm nghìn nhân dân tệ mà thôi.
“Đương nhiên rồi anh, đối với anh mà nói thì chút tiền này chẳng là gì cả. Em nhớ lúc đó chị kết nghĩa còn chỉ một trăm hai trăm triệu để mua một chiếc xe chế tạo theo ý muốn!”
Hoàng Vĩnh Hào có suy nghĩ muốn để Trần Khiêm thử xem.
Dù sao anh ta biết, đúng là đối với Trần Khiêm mà nói, chút tiền ấy chẳng là gì cả.
Nhưng Trần Khiêm vẫn thấy đau ví.
Bảy trăm triệu! Mua một căn nhà