Lúc này rất nhiều người mặc đồ đen tay cầm dao và côn đang nhìn chiếc xe hơi ở trong thang máy.
Nhìn chảm chảm vào mình với đôi mắt đầy lạnh lùng.
“Mẹ kiếp, chuyện gì nữa đây?” Hai tên vệ sĩ trợn mắt ngạc nhiên. “Cạch cạch"
Sau đó, ở cổng của bãi đỗ xe ngầm vang lên tiếng bước chân.
Rồi nhìn thấy có một nhóm người vây đến.
Cục diện thế này, chắc chắn không dưới một trăm người!
Lý Phi Hồng đứng đầu ánh mắt như mũi tên lạnh lùng quét qua.
“Anh, đây là ý gì vậy? Có cần nói với ông chủ một tiếng không, ở đây là phố thương mại Kim Lăng đấy! Thế này giống như đến tấn công chúng ta vậy!”
Hai tên vệ sĩ bị dọa mặt trắng bệch.
*Ừ ừ, xuống xe hỏi thử chuyện gì trước đã! Quy tắc giang hồ, có thách bọn họ cũng không dám phá đâu!”
Hai người xuống xe.
Trần Khiêm cũng cười khổ bước xuống xe.
“Chào cậu Trần”
Thấy Trần Khiêm, Lý Phi Hồng lập tức khom mình cúi chào.
Lúc này, hơn một trăm người kia cũng cúi chào.
Dưới bãi đỗ xe ngầm, tiếng hô lớn đồng thanh vang lên, định tai nhức óc.
Làm cho hai người vệ sĩ bị dọa đến sững sỡ. “Trần... Cậu Trần?”
Lúc này, hai tên vệ sĩ nhìn vào ánh mắt Trân Khiêm với vẻ mặt đầy sợ hãi.
Cậu ta chẳng phải chỉ là một thắng nhóc đi làm thuê thôi sao?
Sao lại có thể là cậu Trần?
Mẹ kiếp, hai người lại suýt chút nữa bắt cóc cậu Trần?
“Anh Phi Hồng, anh oó biết người đàn ông tên Trương Đại Sơn không? Ông ta có thể có một số suy nghĩ đồi bại với cô