Anh xuống xe ngay ở cửa trường học, nhìn trời đã chạng vạng rồi.
Người ở chỗ công viên nhỏ cũng dần trở nên thưa thớt. Anh đi sâu vào trong công viên, tới chỗ để xe của mình. Chuẩn bị lái xe về biệt thự Vân Đỉnh.
Bíp bíp!
Trong không gian vang lên hai tiếng trong trẻo, đèn xe lóe sáng.
Theo đó là cửa xe phía sau tự động mở ra.
Trần Khiêm động tác quen thuộc chuẩn bị chui vào xe đi mất.
Bịch!
Chợt nghe phía sau truyền đến tiếng điện thoại di động bị đánh rơi, đồng thời là âm thanh vỡ nát của đồ vật.
"Quả nhiên... Tôi đoán không sai mà, thật sự là anh!" Sau đó là một giọng nữ vừa sợ hãi vừa khó tin vang lên. Trần Khiêm ngoái lại nhìn, càng bị dọa sợ hơn.
"Ôi đệch, Lâm Kiều, sao cô lại giống ma như vậy, không phát ra một chút tiếng động nào?"
Phía sau anh tầm mười bước chân, Lâm Kiều đang đứng chết trân, vẻ mặt ngạc nhiên mà nhìn anh.
Hai tay cô ta chụm lại che miệng há ra vì quá kinh ngạc, dưới chân là điện thoại di động đã vỡ thành hai mảnh.
Thậm chí toàn thân đều đang run rẩy.
"Trần Khiêm, chiếc xe này là của anh? Có phải là của anh hay không?"
Lâm Kiều lúc này mới phản ứng kịp, mặt đầy khiếp sợ nhìn Trần Khiêm.
Trời ạ, chiếc xe Lamborghini khiến cho vô số sinh viên nữ. trương Kim Lăng chao đảo, vậy mà lại là của Trần Khiêm.
Chiếc xế hiệu có giá mười tám triệu tệ. Đây là khái niệm gì chứ? Lâm Kiều như bị sét đánh.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, có đánh chết cô ta cũng không tin đây là sự thật.
Chủ nhân của chiếc xe sang trọng này, lại là một người cô ta người quen đến không thể quen hơn.
"Được rồi, nếu đã bị cô thấy được thì tôi thừa nhận, chiếc xe này là của tôi!"
Trần Khiêm