Đường Uyển cười híp mắt nhìn Trần Khiêm. Khiến anh hơi hoảng.
Đường Uyển thật sự không đơn giản, thì ra mọi hành động lúc nấy của mình đều lọt vào mắt cô ta.
Hơn nữa, chỉ một câu thôi đã nói trúng suy nghĩ trong lòng mình.
Điều này khiến Trần Khiêm cảm thấy trước mặt cô ta, mình chẳng khác nào học sinh tiểu học.
"Hừ hừ, đừng hòng giấu được ánh mắt của chị. Nhưng mà cũng chẳng có gì phải giấu giếm cả, ba Manh Manh đã mất từ lâu, hai mẹ con chị vẫn luôn sống cùng nhau. Bình thường chị ở công ty, Manh Manh ở nhà trẻ, tới cuối tuần chị dẫn Manh Manh theo mình. Lần trước, bởi vì khoảng thời gian trước đó có một tên tư bản xấu xa quấy nhiễu dẫn đến hậu quả là nhiều xí nghiệp vừa và nhỏ ở Kim Lăng chúng ta phải đối mặt với nguy cơ phá sản, cho nên trong lòng chị rất rối loạn."
"Chị đã lơ là làm Manh Manh rơi xuống sông. Em không biết đâu, thật sự là lúc ấy chị sợ chết khiếp, ước gì có một người đàn ông bên cạnh san sẻ gánh vác giúp chị một phần!"
Lúc nãy Đường Uyển uống mấy ly rượu vang, bây giờ gương mặt xinh đẹp đỏ bừng lên.
Thoạt nhìn càng thêm quyến rũ gợi cảm.
Nói thật là trước giờ Trần Khiêm toàn thích người tầm tuổi hoặc là ít tuổi hơn.
Chưa từng kết giao với phụ nữ thành thục ba mươi tuổi bao giờ.
Đặc biệt là tuýp người phụ nữ trưởng thành có khí chất và xinh đẹp như Đường Uyển.
Cô ta khiến Trần Khiêm kìm lòng không đậu nhìn thêm vài lần, lòng dạ bồn chồn.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì người ta có lòng tốt mời mình ăn cơm, Trần Khiêm cũng ngại nói này nói nọ. Ví dụ như Đường