Triệu Nhất Phàm nổi giận.
"Ha ha, gọi ông chủ của tôi?" Bảo vệ nhìn nhìn mấy bình rượu trên sàn, cười lạnh nói: "Gọi ông chủ của tôi cũng được, nhưng mà trước hết mấy người thanh toán tiền đi đã, tôi thấy sàn nhà cũng bong vài miếng rồi. Ở Đế Hoàng này, cũng không mấy người dám chơi vậy đâu..."
Bảo vệ cảm thấy không biết đám người này có phải cố ý đến đến làm loạn hay không?
"Tốt nhất anh nên gọi ông chủ tới nếu không thì anh không chịu trách nhiệm nổi đâu, anh biết đây là ai không? Cô †a là bạn gái của Trang Cường, nhà họ Trang của Kim Lăng, không cần tôi nhắc anh chứ?"
Lâm Kiều cũng là sợ đền tiền.
Cũng không kịp nghĩ đến cảm nhận của Triệu Nhất Phàm, trực tiếp lôi cái tên Trang Cường này ra.
Không ngờ thần sắc bảo vệ vẫn lạnh lùng:
"Nhà họ Tranng tôi biết, làm ăn cũng không nhỏ, nhưng với việc tôi chịu trách nhiệm không nổi thì có liên quan gì đến nhau, dựa vào cái nhà họ Trang đó mà đến Đế Hoàng gây chuyện? Cũng không hỏi thăm cái tên anh Phi Hồng!"
Lâm Kiều không ngờ lôi nhà họ Trang ra đối với người ta là cũng vô dụng.
"Lần trước, nhà họ Trang gọi điện một cái là Lý Phi Hồng. phải chạy đến xin lỗi, tôi nhớ lúc đó anh cũng có mặt"
Lâm Kiều đột nhiên cảm thấy có chút không ổn.
"Cái gì cái gì? Cô gái, tôi nghĩ cô nhầm rồi, cô nói lần trước là nhà họ Trang gọi điện? Cái nhà họ Trang đó ở chỗ này không là cái cọng lông gì cả, còn nói khiến anh Phi Hồng khom lưng quỳ gối?"
Lâm Kiều vừa nhắc, bảo vệ cũng chợt nhớ ra đám này là đám người đập vỡ bể cá phong thủy đợt trước.
Lúc này