Nhưng Lý Trường Ngôn vẫn luôn chú ý tới Lâm Hiên. Hoặc có thể nói, là Tô Huệ Chi.
Anh ta thấy Lâm Hiên đỡ Tô Huệ Chị, lại sờ lên cổ Tô Huệ Chỉ thì lập tức sinh lòng ghen ghét.
“Thăng nhóc khốn kiếp, mau lấy cái tay bẩn thỉu của cậu ra.
Lý Trường Ngôn bước lên, vung một đấm vào mặt của Lâm Hiên.
Tô Huệ Chỉ bất ngờ, Lý Trường Ngôn là võ giả, một đấm này của anh ta mà rơi xuống thì chỉ sợ Lâm Hiên lành ít dữ nhiều.
Tiêu Thiên Hàn cũng sợ hãi, nhưng khoảng cách gần như thế thì ông ta muốn ngăn cản cũng đã không kịp nữa.
Lâm Hiên không sợ chút nào, dưới ánh nhìn của trọng đồng tử Thiên Nhãn thì một đấm này của Lý Trường Ngôn đầy rẫy sơ hở.
Chỉ cần liếc một cái thì Lâm Hiên đã tìm ra được mười cách hóa giải.
Lâm Hiên chuẩn bị phóng châm, trong tay kẹp một cây châm bạc, khi châm bạc rời tay đã đâm thẳng vào người Lý Trường Ngôn.
Vốn Lý Trường Ngôn đang hừng hực khí thế bỗng mất đi trọng tâm, ngã thẳng xuống đất, cùng lúc đó cơ thể bät đầu run rẩy dữ dội.
“Phi Châm Thứ Huyệt?”
Đồng tử của Đan Dã Tử rụt lại, Phi Châm Thứ Huyệt chỉ có thầy thuốc Trung y lâu năm mới nắm bắt được.
Bởi vì trên cơ thể người có rất nhiều huyệt vị, chỉ cần dùng không đúng lực thì có thể dẫn đến sai lầm, từ đó khiến việc thi châm xuất hiện vấn đề.
Mà Phi Châm Thứ Huyệt lại rất khó thực hiện, đến cả ông †a cũng không nắm chắc.
“Mày... Mày đã làm gì tao?”
Cơ thể Lý Trường Ngôn run rẩy mạnh mẽ, đến nói chuyện cũng không được lưu loát.
“Tên kia, cậu đã làm gì cậu Lý? Nếu cậu Lý có việc gì thì dù cậu có mười cái mạng cũng không đủ để bồi tội!”
La Xuân Uyến nằm lấy tay áo của Lâm Hiên, quát lớn.
Lâm Hiên vẫn bình tĩnh tự nhiên, giọng nói đều đều: “Cũng không có gì, chỉ là khiến cho anh ta im lặng trong chốc lát.”
Lời vừa nói ra, Lý Trường Ngôn càng run rẩy dữ dội hơn, mắt anh ta trợn trắng, nước miếng chảy dài, há mồm như muốn nói gì đó, nhưng chẳng nói được chữ nào.
Điều này khiến La Xuân Uyển hoảng sợ, bà ta gào lên như: điên: “Tiêu Thiên Hàn, đây là người do cậu mời đến sao? Nếu cậu Lý xảy ra chuyện không hay gì, thì các người chờ đón chịu cơn thịnh nộ của nhà họ Lý đi!”
Tiêu Thiên Hàn nhíu mày: “Tôi tin cậu Lâm sẽ làm việc biết chừng mực, hơn nữa nếu như cậu Lâm muốn giết Lý Trường Ngôn thì hiện tại cậu ta đã chết rồi.”
Lúc này Đan Dã Tử bước lên cấm ba châm vào người Lý Trường Ngôn, sau đó rút cây châm mà Lâm Hiên đã phóng ra.
“Châm pháp của ngài rất cao minh, chỉ là y giả nhân tâm, xin ngài giơ cao đánh khẽ.”
Đan Tử Dã dùng hai tay trả lại ngân châm cho Lâm Hiên, sau đó nâng tay đỡ Lý Trường Ngôn dậy.
Lý Trường Ngôn đứng phía sau gào như điên: “Tên khốn, mày