Đôi mắt tối đen lạnh lẽo như băng, Tần Ly nhìn đôi mắt hắn nhịn không được mà nhíu mi lại.
Liễu Hàn Vân nâng mắt nhìn thoáng qua Tần Ly rồi lại cụp mắt xuống.
Thần sắc Liễu Thấm có chút bất đắc dĩ, sau đó lại nói chuyện với Tần Ly: “Liên Minh Luyện Dược đã an bài chỗ ở cho ngươi, hiện giờ người về nghỉ ngơi đi, chờ ngày mai tham gia khảo thí.”
Tần Ly đứng dậy, gật gật đầu đi ra khỏi phòng.
Sáng sớm hôm sau, đại hán ngày hôm qua chiêu đãi Tần Ly gõ cửa nói là sẽ đưa nàng đi khảo thí, đồng hành cùng nàng còn có Liễu Hàn Vân. Phủ thành chủ của Lân thành sẽ là nơi chiêu sinh, mới sáng sớm đã có một hàng dài người tham gia rồi. Ở từng địa điểm chiêu sinh, Nguyệt Diệu học viện an bài ba vị lão sư phân biệt phụ trách hướng dẫn thí sinh điền tư liệu cá nhân và xem xét tu vi của họ.
“Tất cả thí sinh xếp thành hàng, sau khi điền đầy đủ tư liệu, ai là võ gia thì qua Khương lão sư bên kia khảo nghiệm, còn những ai là huyền linh sư thì đến Trịnh lão sư bên này, không được chen lấn, từng người đến.” Vị lão sư họ Lâm một mặt thì sắp xếp tư liệu, một mặt thì nới với hàng người đang xếp dài kia.
Đại hán trực tiếp mang Tần Ly và Liễu Hàn Vân xuyên qua đội ngũ tiến đến phía trước, thí sinh nhìn thấy hai thiếu niên tuấn lãng một người áo xanh một người áo trắng, đều là mỹ nam hiếm thấy. Nữ nhân nhìn thấy hai người đều tỏ vẻ e lệ, trong mắt còn có hưng phấn. Thấy hai người bọn họ là người mà Liên Minh Luyện Dược hộ tống đến, tất cả bọn họ đều nghị luận to nhỏ.
“Nhìn kìa, người của Liên Minh Luyện Dược, xem ra bối cảnh của hai người bọn họ rất sâu xa nha.”
“Vừa nhìn liền biết công tử nhà lắm tiền, cũng không biết tu vi thế nào. Hậu thuẫn mạnh không có nghĩa là tu vi cao.”
“Ngươi nói nhỏ thôi, bị người ta nghe được cũng không hay.”
Bon họ bất đầu tụm năm tụm ba nghị luận sôi nổi, Lam Tiêu Tiêu và Vệ Liêu cũng chú ý tới hai người bọn họ, Lam Tiêu Tiêu lại chú ý đến Tần Ly hơn, muốn xem xét tu vi của Tần Ly.
“Tiêu TIêu, tiểu tử kia nhìn là biết tiểu bạch kiểm, tốt mã dẻ cùi (1), ngươi cũng đừng để vẻ ngoài của hắn lừa!” Vệ Liêu thấy Lam Tiêu Tiêu nhìn Tần Ly không chớp mắt, trong lòng vô cùng mất mác. Hắn hi vọng lát nữa khảo nghiệm tu vi Tần Ly sẽ bị đào thải, như vậy hắn còn một chút hi vọng, đối với thực lực của bản thân hắn vẫn rất tự tin.
Lam Tiêu Tiêu trừng mắt nhìn hắn, nói: “Ngậm miệng thối của ngươi lại, không biết thì đừng nói. Hừ, ngươi đây là đang ghen tị với hắn!”
Tần Ly và Liễu Hàn Vân đã điền xong tư liệu của mình, Lâm Giai vốn đã có chút hứng thú với hai người bọn họ, nhìn tờ tư liệu, hai mắt Lân lão sư sáng ngời: “Hai người các ngươi đều là luyện dược sư? Tốt lắm, đến phía trước khảo nghiệm đi.”
Vòng sơ thí sử dụng hai khối linh thạch đặc thù, vòng này dùng để xem xét tu vi và tiềm năng của một người. Linh thạch dùng để khảo nghiệm tu vi gọi là Huyễn Linh thạch, còn linh thạch hình cầu kia dùng để đánh giá tiềm năng của một người gọi là Tiềm Long Bi. Sau khi linh lực hoặc chiến khí của một người bộc phát đánh tới Huyễn Linh Thạch, màu sắc mà nó hiện lên sẽ nói lên tu vi của người đó, còn tiềm năng của một người dựa vào độ sáng của tinh thể trong Tiềm Long Bi mà đánh giá, cấp cao nhất là mười sao.
Lúc này, lực chú ý của mọi người đều tập trung trên hai người bọn họ, có người tò mò thành tích bọn họ đạt được, có người hi vọng bọn họ bị đào thải, có người chờ xem bọn hắn bị chê cười.
Người đầu tiên cầm lấy Huyễn Linh Thạch là Liễu Hàn Vân, thời điểm hắn điều xuất linh lực ra ngoài, toàn không gian lâm vào một mảng yên tĩnh. Chỉ thấy linh lực màu xanh lục quanh quẩn toàn thân của hắn, sau đó gào thét đánh về Huyễn Linh Thạch, Trịnh Nam đang giám sát lập tức ngây dại, thậm chí quên luôn việc hô thành tích. Mãi cho đến khi Liễu Hàn Vân thu hồi linh lực, dùng con mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm hắn, hắn mới có thể lắp ba lắp bắp tuyên bố: “Đại, đại huyền linh sư, đỉnh phong.”
Sau đó Liễu Hàn Vân đến trước Tiền Long Bi, đưa tay chạm đến nó, một cột linh lực sáng bay thẳng lên trên, tròng mắt mọi người mở trừng trừng, trái tim đập thình thịch, trong lòng mặc niệm: một sao, hai sao, ba sao, … … Mười sao. Trời ạ, hắn vẫn còn là người sao? Căn bản
là yêu nghiệt!
Lúc này không cần Trinh Nam phải hô to thành tích, tất cả mọi người đều đã sững sờ, nhóm thí sinh bị đả kích cực kì.
Tần Ly nhìn thấy phản ứng của mọi người, nhíu mày, không nghĩ tới Liễu Hàn Vân này lại mạnh như vậy.
Liễu Hàn Vân khảo ngiệm xong, biểu tình trên mặt chưa từng biến hóa, nhìn Tiềm Long Bi sáng tới đỉnh xong hắn lập tức thả tay bước sang một bên, giống như mọi người trên thế giới này đều không có tồn tại, trong mắt hắn không có một chút gợn sóng.
Qua một lúc lâu, ba lão sư mới khôi phục bình thường, chuẩn bị nhìn thành tích của Tần Ly. Tần Ly cầm lấy Huyễn Linh thạch, rót linh lực vào, sau khi linh khí màu xanh thẫm tập kích vền viên đá, Trinh Nam lần nữa chết lặng: “Đại, đại huyền linh sư cấp tám!”
Tần Ly nghe vậy, hết sức buồn phiền mà lắc đầu, bản thân nàng vẫn chưa không chế lực đạo tốt, nàng áp sục thực lực còn chưa đủ thuần thục. Ngày hôm qua nàng thử áp súc, nàng thành áp súc đến cấp sáu, mà bây giờ chỉ có thể đến cấp 8. Kỳ thực nàng không muốn bại lộ thực lực, chỉ cần qua được khảo thí là tốt rồi.
Chỉ là cái lắc đầu của nàng trong mắt người khác lại là nàng không hài lòng với thành tích này. Trong lòng mọi người không ngừng chửi ầm lên: con mẹ nó, chỉ cần mình có thể đạt được tu vi này thôi, cho dù về sau không bao giờ có thể… tiến cảnh được nữa cũng cam lòng.
Tần Ly nhìn Tiềm Long Bi trước mặt, đưa tay chạm vào, mọi người lại thêm một lần mặc niệm: một sao, hai sao, ba sao, … … Mười sao. Lại là mười sao, con mẹ nó, Tiềm Long Bi không phải là bị hỏng chỗ nào rồi chứ? Trong lòng mọi người đều mắng lớn.
Sau khi Tần Ly và Liễu Hàn Vân rời đi, ba vị lão sư quyết định phải lập tức đem tin tức về hai thí sinh này bao cho học viện,năm nay bọn họ thật có mặt mũi, chỗ bọn họ thu được hai yêu nghiệt như vậy.
So với hai người, những người được cho là xuất sắc còn lại đều có vẻ bình thường, qua ba ngày chiêu sinh, trừ Tần Ly và Liễu Hàn Vân ra, còn có ba người có vẻ nổi trội là Lam TIêu Tiêu, Vệ Liêu và một người nữa tên là Trương Lam. Lam Tiêu Tiêu là cao cấp huyền linh sư đỉnh phong, tiềm năng sáu sao; Vệ Liêu là đại võ sư cấp bốn, tiềm năng bảy sao, Trương Nham là đại võ sư cấp sau, tiềm năng bảy sao.
Sau khi hai người về Liên Minh Luyện Dược, liền tách ra, Tần Ly trực tiếp về phòng mình, Trần lão đang đứng trước cửa chờ nàng, vừa thấy nàng ông lập tức hỏi: “Tiểu Ly nhi, thành tích thế nào?”
“Điểm năng lực ấy của con không phải người đã sớm rõ rồi sao? Tần Ly mỉm cười nói.
“Đừng giả bộ ngớ ngẩn với lão phu, thân tu vi của ngươi lão phu đã biết rõ rồi, tiềm năng của ngươi là bao nhiêu sao? Tám sao hay chín sao?” Trần lão trừng mắt nhìn Tần Ly.
Tần Ly sờ mũi nói: “Mười sao.”
“Mười sao? Quả nhiên là một tiểu biến thái, vượt qua cả thiếu chủ.” Trần lão nghe xong cả kinh, lắc lắc đầu.
Nhắc tới Minh Dạ, Tần Ly nghĩ đến lá thư hắn lưu lại ba năm trước, không biết sau ba năm này, hắn đã biến thành cái dạng gì rồi? Khi nào hắn sẽ xuất hiện? Suy nghĩ miên man, giật mình sửng sốt trong chốc lát.
“Sao vậy? Tiểu nha đầu, nhớ thiếu chủ nhà ta sao?” Trần lão thấy Tần Ly bất giác ngây ngẩn, không nhịn được mở lời trêu đùa.
Tần Ly nhíu mày lại một chút, không biết vì sao bản thân lại muốn gặp hắn như vậy, nàng nhanh chóng lảng sang chuyện khác: “Trần gia gia, ngày mai chúng ta xuất phát đến kinh thành đi, con còn muốn nhanh chóng báo danh tham gia vòng hai.” Nói xong nàng vội vội vàng vàng chạy về phòng.
Truyện convert hay :
Quãng Đời Còn Lại Có Ngươi, Ngọt Lại Ấm