Nguyễn Kiến Nhân bị người cho ăn một đống rắc rối, trong lòng đã sớm nghẹn khuất, dậm chân đứng phắt dậy, lời nói chưa kịp suy xét đã tuôn ra khỏi miệng: “Tần Ly, ta muốn ước chiến với ngươi!”
“Ước chiến với ta?” – Mắt phượng nhíu lại, nụ cười đầy tà khí, hiện tại tâm tình của nàng xem như không tệ, vốn dĩ đã định buông tha cho bọn họ, không ngờ lại có kẻ không biết sống chết đi khiêu khích nàng.
Nguyễn Kiến Nhân nhìn thấy biểu cảm của Tần Ly, trong nháy mắt, khí thế giảm đi mấy phần. Hắn cảm thấy hình như sau khi bị đánh, Tần Ly đột nhiên trở nên khó lường dị thường, làm người khác sinh ra sợ hãi không có lí do. Nhất là nụ cười tươi kia khiến hắn nhớ lại một màn xảy ra vào buổi sáng.
Nhưng hắn không nghĩ sẽ nhận thua nên đành cắn răng gật đầu: “Đúng, ta cùng ngươi hạ ước chiến, chỉ là không phải đánh với ta. Ngươi là huyền linh sư, ta là võ giả, nếu có bản lãnh thì ngươi hãy đánh với ca ca ta đi!” – Nguyễn Kiến Nhân hắn cũng không phải đồ ngốc, biết mình đánh không lại nàng, tất nhiên sẽ không tự đưa mình lên chịu chết. Nói xong, hắn vụng trộm nhìn thiếu niên, thấy sắc mặt thiếu niên không biến hóa, hắn mới hơi thở phào một hơi.
Người Tần gia nghe Nguyễn Kiến Nhân nói không khỏi cả kinh, Tần Ly là huyền linh sư? Sao bọn họ lại không biết? Là do bình thường quan tâm quá ít hay là do đứa nhỏ này ẩn tàng quá sâu?
Đại trưởng lão là người phản ứng mạnh mẽ nhất. Hắn cả đời này thua Tần Vinh Hải, chẳng lẽ con cháu hắn lại bại dưới tay con cháu Tần Vinh Hải? Không được, hắn phải tính toán kỹ lưỡng một chút.
Động tác nhỏ của Nguyễn Kiến Nhân lọt vào mắt của Tần Ly, nàng nhận ra người mà hắn đang nói tới là thiếu niên luôn ngồi trầm mặc đằng kia: “Khuynh Nhan, ngươi có nhìn ra cấp bậc của hắn không?” – Tần Ly truyền âm cho Khuynh Nhan.
“Thiếu niên này đã đạt tới cao cấp huyền linh sư, nếu mượn sức mạnh của nhân gia thì thắng được hắn không là vấn đề.” – Khuynh Nhan căn bản không đặt thiếu niên kia vào mắt.
Tần Ly suy nghĩ một chút, xem ra nàng cần đẩy nhanh tiến độ học tập bí quyết huyền hỏa, chung quy nàng không thể lúc nào cũng dựa vào Khuynh Nhan để giành chiến thắng. Nàng muốn nắm giữ thế cục trong tay, tuyệt đối không thể để người khác dắt mũi nàng.
Thiếu niên này nàng chưa bao giờ gặp qua. Bình thường, Nguyễn Kiến Nhân đều mang theo một đám cặn bã ở Nguyễn gia sang khi dễ đệ tử Tần gia, xem ra thiếu niên này là nhân vật thiên tài của Nguyễn gia, mười sáu, mười bảy tuổi đặt đến cảnh giới cao cấp huyền linh sư quả thật không thể coi thường được.
Thiếu niên kia nghe thấy Nguyễn Kiến Nhân nói Tần Ly là huyền linh sư, đầu luôn cúi thấp bắt đầu ngẩng lên. Đôi mắt lạnh băng nhìn về phía Tần Ly, trong con ngươi lóe lên một tia thị huyết hưng phấn.
Nguyễn Kiến Nhân thấy ca ca ngẩng đầu lên liền biết lời nói của mình đã khiến ca ca hứng thú. Ca ca hắn rất ít khi về nhà, luôn học tập tại học viện Nguyệt Diệu, là thiên tài của Nguyễn gia bọn hắn. Bình thường những ngày sống tại nhà, không có chuyện gì có thể khiến hắn hứng thú, hắn chỉ thích tỷ thí cùng người khác, đối thủ càng mạnh càng khiến hắn hưng phấn. Hôm nay nghe nói bọn hắn bị một tiểu nha đầu giáo huấn, ca ca hắn mới đi theo xem là người phương nào của Tần gia mà có khả năng này. Kỳ thực Nguyễn Kiến Nhân cũng không biết Tần Ly có phải là huyền linh sư hay không, hắn chỉ phỏng đoán theo tia linh lực kì dị mà Tần Ly phóng xuất, sở dĩ hắn nói như vậy là vì hắn muốn khiến ca ca hắn đối phó với Tần Ly, giải tỏa mối hận bị trói trong lòng.
“Thế nào? Chẳng lẽ ngươi không dám?” – Nguyễn Kiến Nhân thấy Tần Ly không trả lời liền hỏi lại.
“Được, có thể tỷ thí, nhưng ta muốn tự tìm người đến phân thắng bại cho chúng ta, địa điểm cũng không thể của Nguyễn gia các người.”
Tần Vinh Hải thấy Tần Ly đáp ứng ước chiến liền ngăn cản: “Ly nhi, không được hồ nháo.”
Hắn biết thiếu niên kia chính là thiên tài Nguyễn gia, Nguyễn Kiến Bân. Mười sáu tuổi đã là huyền linh sư cao cấp, lại còn là cháu ruột của Nguyễn gia gia chủ. Cháu gái hắn, hắn biết, tuy rằng hôm nay biểu hiện của nàng khiến hắn có chút ngoài ý muốn nhưng khẳng định nàng không phải là đối thủ của thiếu niên kia. Ước chiến chính thức là phải kí vào giấy sinh tử, trong lúc tỉ
thí, sinh tử của hai người không còn quan trọng. Cháu gái hắn mới chín tuổi, còn chưa chính thức vỡ lòng, hắn không thể dứt bỏ nàng mà để nàng dính vào chuyện thị phi này được.
Tần Ly hiểu được ý của gia gia nàng, hắn lo mình không hiểu chuyện, sẽ hi sinh tính mạng vô ích. Nhìn hắn tuy uy nghiêm, trên thực tế lúc nào hắn cũng quan tâm nàng, trong lòng cảm thấy thực thỏa mãn. Vì phụ thân và gia gia ở kiếp này, nàng muốn mạnh mẽ để bảo vệ Tần gia cho tốt, không để ngoại nhân tùy ý bắt nạt.
“Gia gia, Ly nhi biết rõ bản thân đang làm cái gì, ngài không cần lo lắng.” – Tần Ly nói với Tần Vinh Hải, trong mắt còn hiện lên ý tứ trấn an, hi vọng hắn đừng lo lắng.
“Ước chiến này ta đáp ứng rồi, các ngươi định thời gian, ta sẽ tìm người phán quyết tốt, ta không mong đó là người Nguyễn gia!” – Tần Ly đáp lời Nguyễn Kiến Nhân, sau đó lại nói với Nguyễn Kiến Bân: “Điều kiện của ta, ta đã nói hết, ta hi vọng đây sẽ là công bằng tỷ thí.”
“Ta sẽ chờ ngươi, thời gian định là một tháng sau.” – Nguyễn Kiến Bân chỉ nói một câu, xem như trả lời nàng.
Thiếu niên Nguyễn gia này ngạo khí có chút lớn, hẳn sẽ không đùa giỡn những trò gian trá trong lúc tỷ thí, thời gian định vào một tháng sau, chắc hắn muốn để thời gian cho nàng trị thương. Ngược lại, nàng còn có Khuynh Nhan trợ giúp, không sợ bị Nguyễn gia phá rối.
“Không được, ta không đồng ý.” – Tần Dịch Dương vừa vào sảnh đã nghe nữ nhi mình ước chiến cùng người khác, lại còn là thiên tài Nguyễn gia, hắn sao có thể cho phép? Hắn vốn đang đi tìm đại phu xem bệnh cho thương thế của nữ nhi, kết quả sau khi trở về lại không thấy người đâu. Thật vất vả mới tìm lại thì nữ nhi lại để cho hắn một tin kích thích tim hắn thế này.
Tần Ly nhìn Tần Dịch Dương, ngây ngô cười hắc hắc, đến trước mặt hắn, nhỏ giọng nói: “Cha, cha đã thỉnh đại phu cho con rồi phải không? Chúng ta đi trị thương đi!”
Nói xong, nàng hành lễ cùng đám người Tần Vinh Hải, sau đó kéo Tần Dịch Dương ra ngoài.
“Con…”
Không chờ Tần Dịch Dương mở miệng, Tần Ly nói tiếp: “Phụ thân, vết thương trên người nữ nhi đau quá, chúng ta mau trở về nhanh một chút!”
Nàng không thể để Tần Dịch Dương hủy ước chiến này được, đây chính là cơ hội tốt nghìn năm mới có. Thiên tài Nguyễn gia? Ha ha, không biết mất đi thiên tài này Nguyễn gia sẽ như thế nào?
“Ai, đứa nhỏ này!” – Tần Dịch Dương biết Tần Ly đã quyết tâm, mình có khuyên cũng không lay chuyển được nàng, chỉ có thể thở dài.
Trờ lại phòng, đại phu đã xem xong thương thế của Tần Ly, Tần Dịch Dương lại mãnh liệt yêu cầu Tần Ly nằm trên giường không cho bước xuống. Tần Ly đang cảm thấy chán thì nghe Khuynh Nhan gọi: “Tiểu Ly Ly, ngươi tiến vào trong huyền giới, nhân gia chuẩn bị luyện chút đan dược, sau đó sẽ dạy ngươi tu luyện môn pháp bí quyết Ngũ Hành Huyền Hỏa.”
Tần Ly bĩu môi, cũng lười sửa lại cách gọi của hắn, nàng thử động ý niệm một chút, quả nhiên quang cảnh đã thay đổi. Đập vào mắt là một mảnh không gian rộng lớn, nơi nơi tràn ngập linh khí nồng đậm, dù là người chưa bao giờ tu luyện như nàng cũng có thể cảm nhận được.
“Đừng có đứng ngây ngốc ở đó nữa, đi về phía trước, tiến vào đan phòng.”
Tần Ly lắc lắc đầu, linh khí ở tiểu thế giới này quả nhiên thần kỳ, khiến nàng nhất thời sững sờ mà quên phản ứng.
Nàng dựa theo lời Khuynh Nhan chỉ điểm mà đi về phía trước, quả nhiên nhìn đằng trước có một cung điện kiến trúc nguy nga. Mà ngay cạnh cung điện, có tòa điện các một mình trụ một phương, trước cửa hai chữ “Đan Phòng”, thể chữ mạnh mẽ, hữu lực, lóe kim quang.
Truyện convert hay :
Đỉnh Người Ở Rể