Khuynh Nhan thấy khuynh hướng có chút trầm mặc, tò mò hỏi: “Tại sao hai ngươi đều rầu rĩ không vui, bày ra bộ dáng nư mang thâm cừu đại hận thế này?”
“Khuynh Nhan, tộc nhân của Bạch Diễm đã bị một đám cao thủ giết, Bạch Hổ vương cũng bị bắt. Thực lực của chúng không kém, hình như là tới tìm sinh mệnh chi tinh.”
Khuynh Nhan vừa nghe tới bốn chữ “sinh mệnh chi tinh”, cả ngươi đột nhiên trở nên âm lãnh: “Hừ, không ngờ bọn chúng còn chưa chết tâm! Muốn sinh mệnh chi tinh cũng phải hỏi xem nhân gia có đồng ý hay không!”
“Chẳng lẽ sinh mệnh chi tinh là chi tinh của Ngũ Hành huyền hỏa?”
“Không sai! Ngũ Hành huyền hỏa tinh chia thành kim hệ linh hồn chi tinh, mộc hệ sinh mệnh chi tinh, thủy hệ tinh lọc chi tinh, hỏa hệ cường hóa chi tinh và thổ hệ phòng ngự chi tinh. Sinh mệnh chi tinh có khả năng ở trong rừng Lạc Hoa, trong rừng tràn đầy mộc khí, đối với sinh mệnh chi tinh, nó có lực hấp dẫn vô cùng lớn.
“Vật đó còn có thể di chuyển sao?” – Bây giờ nàng vẫn chưa thể thích ứng với thế giới này, toàn bộ kiến thức kiếp trước của nàng xem như vô dụng.
“Ngươi cho rằng chúng nó là vật chết bình thường sao? Chúng nó đều là một phần linh phách của nhân gia, có thể biến ảo thành bất kì hình thức gì, những nơi mang đậm một loại thuộc tính nào đó trong Ngũ Hành là những nơi ẩn dấu tốt nhất với bọn chúng. Chỉ có nhân gia mới cảm ứng được vị trí cụ thể của chúng, xem ra ngươi phải đi thêm một chuyến vào Lạc Hoa sơn lâm.”
Tần Ly gật đầu, quả thật nàng cũng muốn tới rừng Lạc Hoa. Thứ nhất là quan sát địa bàn tộc nhân Bạch Diễm từng sinh sống, thứ hai là phải tìm được sinh mệnh chi tinh trước đám người kia.
“Nhưng giờ ngươi đừng nghĩ nhiều, còn phải chờ hoàn thành ước chiến rồi mới nói tiếp.”
Tần Ly cũng thấy như vậy hợp lí, giờ nàng cũng muốn chuyên tâm chuẩn bị cho cuộc ước chiến này, những chuyện khác tính sau.
“Ly nhi, ngươi đâu rồi?” – Hai người đang nói chuyện dở, thì có người gõ cửa.
Tần Ly để Bạch Diễm về chỗ cũ rồi mới chuyển ý niệm ra khỏi Huyền Giới.
Vừa ra khỏi cửa nàng liền thấy hai dáng người nho nhỏ, chính là tôn tử Tần Giác của nhị trưởng lão cùng cháu gái Tần Nguyệt của tam trưởng lão.
Ngày trước Tần Ly vốn hướng nội nên không có nhiều bằng hữu trong nhà. Chỉ có hai hài tử này không chênh lệch lớn với nàng, lại hợp tính, cho nên thường xuyên chơi đùa cùng nhau.
“Các ngươi tìm ta có việc sao?”
“Ly nhi, mấy ngày nay ngươi toàn ở trong phòng phát ngốc nên chúng ta tới tìm ngươi đi giải sầu.” – Tần Nguyệt dù sao cũng là nữ hài tử, nói chuyện với Tần Ly càng tùy ý.
Dù sao hôm nay nàng cũng không tính sẽ tiếp tục tu luyện, không bằng ra ngoài đi dạo cùng bọn họ.
Ba người đi dạo trên đường Phú Dương, thuận tiện dùng cơm trưa ở bên ngoài. Tần Nguyệt là nữ hài tử nên vừa nhìn thấy tiệm son phấn liền tiến vào, chỉ chốc lát, trên người nàng vốn đang trống không đã xuất hiện một đống đồ đạc này nọ.
“Ly nhi, qua mấy ngày nữa là tới sinh nhật ngươi, vừa rồi nhân gia có mua lễ vật cho ngươi nha!” – Tần Nguyệt quơ quơ cái hộp nhỏ được gói gém tỉ mỉ trong tay, cười đến không thấy mắt.
“Đúng vậy, Ly nhi đã sắp mười tuổi rồi, ta xém quên mất.” – Tần Giác nghe nàng nói vậy, lấy tay vỗ trán, xấu hổ cười.
“Không cần phiền toái như vậy, mười tuổi thôi mà.” – Tần Ly đối với chuyện này cũng không quá để ý.
“Như vậy sao được? Các ngươi ở đây chờ ta một chút, ta qua cửa hàng bên kia nhìn xem.” – Tần Giác qua loa nói một câu liền nhấc chân đi qua con phố đối diện.
Tần Ly muốn gọi hắn quay về thì bị Tần Nguyệt ngăn cản: “Ngươi để hắn đi đi, thường ngày chỉ có ba chúng ta thân nhất, vậy mà chút nữa hắn đã quên mất sinh nhật của ngươi! Hừ, phải bắt hắn đưa ngươi đi ăn mới được.” – Tần Ly bất đắc dĩ cười cười, cũng không rối rắm nữa.
“Này, không phải Tần Ly đây sao?” – Lúc này, vài thiếu niên Nguyễn gia lắc lư đi tới trước mặt hai người.
“Hắc hắc, chắc không phải nàng đâu! Vài ngày không thấy, ta còn tưởng rằng nàng sợ bị Kiến Bân ca ca đánh bại nên đã tìm một chỗ co đầu rút cổ rồi chứ!”- Một thiếu niên cao gầy cười châm chọc nói móc.
“Phi, đám bại hoại Nguyễn gia các ngươi mới là rùa!” – Tần Nguyệt nhịn không được nổi giận mắng.
“Tiểu hạt tiêu Tần Nguyệt, mấy ngày không gặp có nhớ ca ca không? Ha ha…..” – Kẻ vừa nói là một thiếu niên có bộ
dạng của một hoàn khố*, con mắt lóe dâm quang nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Nguyệt.
(*Hoàn khố: Đại khái là công tử nhà giàu có tính tình phách lối, ăn chơi, hay khinh người quá đáng)
Tần Nguyệt vô cùng tức giận, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, chiến khí màu đỏ nhàn nhạt khởi động, nàng như chuẩn bị liều mạng. Tần Ly lắc mình chắn lên phía trước nàng, mắt phượng hơi hếch lên, nhìn chằm chằm bọn người trước mặt, cười nói: “Như thế nào? Nguyễn Kiến Nhân không bảo các người tránh xa ta ra một chút sao?”
Hoàn khố thiếu niên nhìn thoáng qua tên cao gầy, Nguyễn Kiến Nhân đích thực có nói bọn họ cách xa Tần Ly một chút, đến lúc ước chiến sẽ có người thu thập nàng. Chuyện bọn Nguyễn Kiến Nhân bị bắt trói lúc trước, bọn họ có biết, nhưng đều không có phản ứng gì lớn, từ trong nội tâm của bọn họ không tin nha đầu yếu đuối này có thể lợi hại như vậy.
“Xú nha đầu, không cần chờ tới hai ngày sau, hiện tại ta sẽ giáo huấn ngươi một chút!” – Xung quanh thân thể tên cao gầy tuôn ra một tầng chiến khí màu cam, hiển nhiên thực lực của hắn đã đạt trung kì võ sĩ.
( Cấp bậc võ giả chia làm:
* Võ giả
* Võ sĩ
* Võ sư
* Đại võ sư
* Võ tông
* Võ tôn
* Võ vương
* Võ hoàng
* Võ đế
* Võ thánh
* Võ thần
Trong từng cấp bậc cũng chia thành chín giai. Võ giả sử dụng chiến khí khác với linh lực của huyền linh sư, nhưng cơ sở đại biểu cho cấp bậc là màu sắc của chiến khí cũng giống như huyền linh sư dùng màu sắc của linh lực để phân biệt, võ sĩ trung kì mang chiến khí màu cam. )
Tên cao gầy là võ giả cấp bậc cao nhất trong đám thiếu niên này, hắn cũng là một trong số ít thiên tài của Nguyễn gia, đương nhiên không thể đánh mất mặt mũi ở trước mặt mọi người, chiến khí vừa bộc phát, hắn mạnh mẽ oanh ra một quyền về phía Tần Ly. Mắt thường chỉ kịp thấy một đạo quyền ảnh màu cam gào thét mà đánh Tần Ly: “Cho ngươi nếm thử sự lợi hại của Phá Không quyền!”
Võ giả khi đạt đến cấp bậc võ sĩ đã có thể bắt đầu tu tập vũ kỹ, vũ kỹ được chia làm bốn cấp bậc: Thiên giai, Địa giai, Huyền giai cùng Hoàng giai. Mỗi cấp bậc lại chia thành ba phẩm: Kim phẩm, Ngân phẩm cùng Đồng phẩm. Phá Không quyền này là Hoàng giai Ngân phẩm vũ kỹ, tuy rằng cấp bậc không cao nhưng lực lượng vẫn thật kinh người.
Tần Ly vẫn bất động, Phá Không quyền tuy rằng mang lực đạo kinh người, nhưng đối phương thấp hơn nàng một cấp bậc, không thể tạo thành uy hiếp cho nàng.
Không ngờ vừa mới đột phá cao cấp huyền linh sư, đang muốn tìm nơi vắng vẻ thử lực lượng mới, lại lập tức có bia ngắm đưa đến trước mặt, nàng liền thừa dịp này mà tập luyện làm quen một chút. Vậy tốt lắm!
Thấy Tần Ly vẫn bất động không né, người xem đều cho rằng nàng bị dọa đến choáng váng.
Ở trong Chính Dương lâu trên con đường này, có hai người đang dùng cơm cũng chú ý tới một màn ở bên ngoài.
“Di, sao lão phu lại không tra được cấp bậc của nữ oa này nhỉ, chẳng lẽ là một đứa nhỏ bình thường? Ai, nhỏ như vậy thì một quyền này sẽ không chịu được mà mất mạng.”
Đối diện trưởng giả là một thiếu niên, đối với tình huống ngoài kia, hắn căn bản không nhìn tới, chỉ yên lặng ăn đồ ăn trước mặt. Đối với lời nói của trưởng giả, hắn cũng làm như không nghe thấy.
Khi khoảng cách giữa nàng và quyền ảnh chỉ còn ba tấc, Tần Ly mới động thân. Tay phải nhẹ nhàng nâng lên, linh lực vàng nhạt vẽ thành một đường cong bắn tới quyền ảnh kia.
Truyện convert hay :
Thần Y Độc Phi Phúc Hắc Bảo Bảo