Phong Thiên Tuyết muốn đẩy anh ra, nhưng vừa vươn tay đã động tới eo, đau đến mức khuôn mặt cô trở nên vặn vẹo.
Dạ Chấn Đình vội vàng buông cô ra: “Sao vậy?”
“Đau!” Trán Phong Thiên Tuyết đổ mồ hôi, cơ thể cứng đời không dám cử động.
Dạ Chấn Đình cũng không dám đụng vào cô nữa, cẩn thận quay người cô lại, để cô duy trì tư thế ban đầu là đưa lưng nằm nghiêng về phía anh.
Phong Thiên Tuyết cuộn tròn người, run lẩy bẩy.
Trên người không ngừng đổ mồ hôi, chiếc váy ngủ tơi tằm nhanh chóng bị thấm ướt đẫm.
Dạ Chấn Đình chau mày, cầm điện thoại lên gọi cho Lôi Vũ: “Qua đây một lát.”
“Không cần đâu” Phong Thiên Tuyết lập tức ngăn cản, “Bác sĩ Lôi nói tối nay sẽ rất đau, ngày mai là đỡ”
Đầu bên kia điện thoại, Lôi Vũ dè dặt nói: “Đúng vậy Dạ Vương, bắp thịt phần eo của cô ấy bị thương, tối nay chắc chắn sẽ khá đau, nhưng ngày mai sẽ đỡ hơn nhiều, nếu thực sự đau quá thì có thể uống thuốc giảm đau, tôi để ở đầu giường..”
Dạ Chấn Đình rời giường lấy thuốc giảm đau cho Phong Thiên Tuyết.
Phong Thiên Tuyết lại lắc đầu không chịu uống: “Tôi ngủ một lát là đỡ. Anh tắt đèn đi, chói mắt quá”
Dạ Chấn Đình để thuốc xuống, nhìn dáng vẻ đau đớn của cô, trong mắt anh không giấu
được sự đau lòng, nhưng anh lại mở miệng nói: “Đáng đời, ai bảo cô chắn cho cậu ta?”
Phong Thiên Tuyết trừng mắt nhìn anh với vẻ căm hận, lửa giận trong mắt gần như sắp phun ra ngoài.
“Cô thử trùng nữa xem?” Dạ Chấn Đình quát.
Phong Thiên Tuyết nhìn qua chỗ khác, uất ức đến nỗi rơi lệ.
Dạ Chấn Đình thấy cô như vậy thì trong lòng như có một ngọn lửa, nhưng lại không đành lòng nổi giận với cô, đành mặc quần áo, tắt đèn rời đi.
Phong Thiên Tuyết nghe thấy tiếng bước chân sau lưng, trong lòng có cảm giác vô cùng phức tạp khó tả…
Cô không biết rốt cuộc anh đang nghĩ gì…
Nói yêu cô nhưng luôn làm tổn thương cô.
Nói không yêu cô, nhưng lại có ham muốn chiếm hữu biến thái và dục vọng khống chế, thỉnh thoảng còn cho cô sự ấm áp và quan tâm…
Rốt cuộc như vậy nghĩa là gì?
Khi Dạ Chấn Đình mở cửa, Dạ Huy cũng đang định gõ cửa, nhìn thấy anh, đầu tiên anh ta khẽ giật mình, sau
đó vội vàng bẩm báo: “Dạ Vương, xe của ông cụ đã tiến vào con đường cây xanh rồi ạ!”
Truyện convert hay :
Nông Kiều Có Phúc