Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Ta muốn mạng của ngươi (2)


trước sau

Minh Tuyên nghĩ đến đây, sự sợ hãi cũng dần tan biến, tuy nhiên vẫn còn có chút căng thẳng. Vân Phong nhìn sự biến hoá của Minh Tuyên, trên mặt lướt qua chút hứng thú. Minh Tuyên ổn định cảm xúc của mình một chút, lúc này mới mở miệng, giọng nói đã bình thản hơn rất nhiều, nhưng vẫn có chút run rẩy.

"Mới nãy chỉ là chuyện ngoài ý muốn mà thôi, không ai có thể tưởng tượng được chuyện sẽ gặp Ngu Hưu cả."

"Vậy sao?" Vân Phong nhíu mày, mắt nhìn chằm chằm vào Minh Tuyên. Đột nhiên ánh mắt này lại khiến lòng Minh Tuyên căng thẳng: "Ngươi muốn làm gì? Ta nói cho ngươi biết Vân Phong, ta là hộ pháp của phân điện Hạo Nguyệt điện! Thủ hạ đắc lực của điện chủ phân điện đấy!"

"Vậy thì sao?" Bất chợt vẻ mặt Vân Phong lại trở nên lạnh lẽo, sát ý trong lòng lại dâng lên, nàng sẽ không để nữ nhân này sống!

"Nếu ngươi làm ta bị thương, phân điện Hạo Nguyệt điện sẽ không để ngươi yên, ngay cả Hạo Nguyệt điện cũng sẽ không tha cho ngươi! Ngươi cần phải suy nghĩ hậu quả cho kĩ, đây chính là địa bàn của Hạo Nguyệt điện, ngươi..." Miệng Minh Tuyên đóng mở không ngừng, liên tục phát ra những lời nói bức người. Vân Phong nghe có chút mất kiên nhân, đột nhiên mắt trầm xuống, tay đã vung mạnh ra phía trước, thân thể Minh Tuyên chật vật ngã từ không trung xuống đất, phát ra một tiếng động lớn. Minh Tuyên cũng đã lún sâu xuống mặt đất, đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, dáng vẻ cũng là nửa sống nửa chết.

Vân Phong hạ xuống từ không trung, nhìn Minh Tuyên từ trên cao. Minh Tuyên hơi trợn mắt: "Vân Phong... Ngươi lại dám... Hạo Nguyệt điện... Sẽ không... Bỏ qua cho ngươi!"

"Đa tạ đã nhắc nhở. Hôm nay, ta muốn mạng của ngươi!" Vân Phong cười nhẹ, bỗng chốc vung nhẹ tay, phong nguyên tố màu lục hoá thành một mũi tên xuyên thẳng vào thân thể trên mặt đất của Minh Tuyên trong nháy mắt. Minh Tuyên run bật lên, cứ như vậy mà không còn bất cứ hành động nào, mắt trừng lớn, cứ như thế mà chết. Cho dù đến chết nàng ta cũng không rõ vì sao Vân Phong lại có thể không màng đến hậu quả mà giết chết nàng ta như một con kiến, thậm chí nàng ta còn chưa kịp hối cải đã chết rồi!

Mội cánh tay nhẹ nhàng kéo Vân Phong sang, chậm rãi lau sạch vết máu trên mặt nàng. Trong đôi mắt của Khúc Lam Y lộ ra sự yêu thương rõ ràng, Yêu Yêu trong lòng hắn đã vô cùng kích động mà nhào tới ôm lấy Vân Phong, không hề để ý đến mùi máu tanh trên người Vân Phong mà ôm chặt lấy nàng.

Vân Phong quét mắt đến cánh tay vô cùng chật vật của Khúc Lam Y, trên cánh tay ấy không dưới mười vết thương, vừa thấy đã biết đó chính là kiệt tác của Yêu Yêu. Khúc Lam Y cười cười: "Chừng nào thì nàng mới bớt làm bậy như vậy đây? Cũng may năng lực chịu đựng của trái tim vi phu tương đối tốt."

Vân Phong cười nhẹ, nhìn cảnh tượng hỗn độn trên mặt đất, một thứ mùi máu tanh tưởi dâng đến tận trời bốc lên, trên đất ngoại trừ thi thể thì vẫn là thi thể.

Tiểu đội mười người, chỉ có bên này của Vân Phong là bỏ mạng toàn bộ. Bốn người cấp bậc thống lĩnh này đã bị Ngu Hưu lấy mạng trong chớp mắt. Vân Phong nhìn người có phần giống Khúc Lam Y, giờ phút này thân thể người nọ đã bị cọc đá xuyên thủng, ngũ quan đang nằm trên mặt đát kia vẫn còn mang sự sợ hãi trước khi chết.

Vân Phong đánh giá thật kĩ một chút, bảo Khúc Lam Y lấy mặt nạ ra, từ từ áp lên mặt người kia. Mặt nạ tự động ôm lấy mặt kia, áp lên rất vừa vặn. Sau khi áp lên hoàn toàn, mặt người nọ đã biến thành khuôn mặt của Khúc Lam Y.

"Chậc, cũng không tệ." Khúc Lam Y nhìn khuôn mặt này, vừa lòng gật đầu, Vân Phong rút thân thể của người kia khỏi cọc đá: "Thay quần áo của ngươi cho hắn."

Sau khi cho người nọ mặc bộ quần áo mà Khúc Lam Y đã mặt khi chạy trốn, người trước mặt đã có tám chín phần tương tự với Khúc Lam Y. Nữ nhi của điện chủ Hạo Nguyệt điện cũng mới gặp qua Khúc Lam Y một lần mà thôi, căn bẳn không có cách nào để phân biệt rốt cuộc người này có phải là Khúc Lam Y thật hay không, lấy người này đi báo cáo kết quả cũng không tồi!

Sau khi thu thân thể người trên đất vào trong trữ vật không gian, Vân Phong lại nhìn cảnh tượng thảm thiết trên hiện trường, vươn tay sẽ rách quần áo trên người Khúc Lam Y. Vốn dĩ là một bộ quần áo tốt, lập tức trở nên vô cùng chật vật. Khúc Lam Y nhướng mày: "Tiểu Phong Phong muốn nhìn thân thể vi phu cũng không cần phải thô bạo như vậy, chẳng qua vi phu thích..."

Khoé môi Vân Phong hơi giật giật, liếc mắt nhìn Khúc Lam Y, quẹt vài vết máu lên trên người của hắn, Khúc Lam Y cười khẽ, dáng vẻ cũng trở nên chật vật không khác gì Vân Phong, chuẩn bị xong mọi thứ, Vân Phong phủi tay: "Được rồi, chúng ta về thôi."

Khúc Lam Y nhìn y phục của mình, thấp giọng khen ngợi: "Đúng là chuyện ngoài ý muốn..."

Vân Phong cùng Khúc Lam Y cố ý đi thật chậm, hai người cũng đã chuẩn bị tốt lý do để biện minh, dù sao đại chiến với Ngu Hưu cũng đã thật sự diễn ra, quả thật Ngu Hưu đã giết chết những người này. Chuyện nửa thật nửa giả, nghe hệt như sự thật, bao gồm cả phần đã bị che giấu kia.

Mất nửa tháng Vân Phong và Khúc Lam Y mới chậm rãi quay về thành Phong Nguyệt, tất nhiên sự chật vật của hai người không phải để trưng. Sau khi trở về thành Phong Nguyệt, hai người tiến thẳng đến phân điện. Sau khi tiến vào phân điện, nhìn thấy dáng vẻ chật vật của hai người bọn họ, trong mắt tất cả mọi người đều là sự kinh ngạc.

Có chuyện gì xảy ra với hai người kia vậy? Sao lại thành như vậy? Dưới ánh mắt nghi hoặc của phần đông những người ở đây, hai người tiến thẳng đến điện chính. Lúc gặp điện chủ phân điện, nam nhân luôn trầm ổn kia cũng không nhịn được mà có chút kinh ngạc.

Vân Phong đặt thi thể của nam nhân đã được cải trang thành Khúc Lam Y lên mặt đất. Điện chủ phân điện cau chặt mày, nhìn thảm trạng của Vân Phong và Khúc Lam Y một chút, đã đoán được hơn phân nửa là chuyện gì xảy ra.

"Minh Tuyên hộ pháp đâu?" Điện chủ phân điện trầm giọng hỏi. Tuy rằng trong lòng đã có dự đoán, nhưng ông ta muốn nghe hai người này giải thích xem sao.

“Minh Tuyên hộ pháp đã chết, trên đường chúng ta gặp phải Ngu Hưu!" Vân Phong thấp giọng nói một câu. Đột nhiên sắc mặt của điện chủ phân điện trầm xuống: "Ngu Hưu? Sao các ngươi có thể chạm mặt ma thú như thế một cách dễ dàng vậy?"

Vân Phong cũng cười lạnh một tiếng: "Ta cũng muốn hỏi Minh Tuyên hộ pháp một chút, đường là do nàng ta dẫn đấy."

Lập tức điện chủ phân điện đã hiểu tâm tư của Minh Tuyên. Mắt trầm xuống, Minh Tuyên này, rõ ràng đã nói với nàng ta đừng có ý muốn gì với Giao Nhân của Vân Phong, vì sao nàng ta vẫn không nghe lời khuyên của ông ta như vậy!

"Nói như vậy những người khác cũng chết dưới tay Ngu Hưu sao??

Vân Phong gật đầu: "Hẳn điện chủ cũng đã biết được thực lực của những người khác, đều mất mạng dưới một chiêu."

Điện
chủ phân điện nhìn lướt qua người trên mặt đất: "Người này, chính là nam nhân trong nhiệm vụ sao?"

"Không sai, ta đã kiểm tra cẩn thận, khuôn mặt này đúng là nam nhân trên nhiệm vụ kia." Vân Phong nói mà không thở mạnh một tiếng, cho dù có nói dối đến đây, mặt nàng cũng không có chút biến hoá nào.

Điện chủ phân điện đứng dậy đi đến bên cạnh thì thể của nam nhân kia, quả nhiên là giống hệt bức hoạ nam nhân trong nhiệm vụ: "Ngươi tìm được nam nhân này ở đâu?"

"Ở một xó xỉnh hẻo lánh, cách nơi chúng ta gặp được Ngu Hưu khá gần. Nếu không trải qua đợt giao chiến với Ngu Hưu thì rất khó phát hiện ra hắn. Lúc phát hiện thì hắn đã chết rồi.

Điện chủ phân điện nghe xong, không tỏ vẻ gì. chỉ trở lại trên ghế, trầm giọng dặn dò người bên cạnh: "Báo cho những đội khác trở bề, đã tìm được người trong nhiệm vụ kia."

Sắp xếp xong hết tất cả, điện chủ phân điện lại hỏi kĩ hơn về địa điểm cũng như tình huống khi gặp phải Ngu Hưu, Vân Phong đều trả lời rõ ràng. Điện chủ phân điện nghe thấy thì sắc mặt càng thêm âm trầm, vì nếu dựa theo cách nói của Vân Phong, chuyến đi này do Minh Tuyên đi phía trước. đầu sỏ gây nên chuyện này là Minh Tuyên, là hộ pháp phân điện này của bọn họ.

"Ma thú của các hạ đâu?" Điện chủ phân điện tò mò nhìn Vân Phong, giờ phút này ngoại trừ Khúc Lam Y bên ngoài cũng chỉ có Yêu Yêu đứng cạnh Vân Phong. Vân Phong cười lạnh: "Tất nhiên là bị thương rồi, đa tạ Minh Tuyên hộ pháp ban tặng."

Điện chủ phân điện xấu hổ, không phải là ông ta không biết về Ngu Hưu, ma thú cường đại như vậy, Vân Phong có thể thoát được cũng là chuyện không dễ dàng. Huống hồ dáng vẻ của nàng chật vật như vậy, ma thú bị thương cũng là chuyện đương nhiên.

Vẻ mặt của điện chủ phân điện vô cùng căng thẳng: "Chuyện có phải như vậy hau không, tất nhiên ta sẽ tự đi kiểm tra. Nếu như chuyện không giống như ngươi nói, Hạo Nguyệt điện sẽ không bỏ qua!" Một ánh mắt sắc bén quét về phía Vân Phong, trên mặt Vân Phong đều là ý lạnh: "Một khi đã như vậy thì ta xin cáo từ. Về phần thù lao của nhiệm vụ, mấy ngày nữa ta sẽ tới nhận." Vân Phong nói xong thì xoay người rời đi. Điện chủ phân điện híp mắt nhìn bóng lưng của Vân Phong, sau khi bóng dáng của nàng biến mất, đột nhiên điện chủ phân điện đứng lên: "Coi chừng nàng ta cho tốt, giám thị từng nhất cử nhất động một, trước khi ta về không được để nàng ta rời khỏi thành Phong Nguyệt!" Điện chủ phân điện nói xong thì bóng người đã chớp nhoáng, biến mất vào bên trong không gian.

Về tới khách điếm, Vân Phong cũng không trả phòng. Khi bọn họ vừa vào trong, Tiểu Hoả và Lam Dực đã xuất hiện từ trong nhẫn khế ước. Trong lòng hai người cũng có chút rung động, việc chủ nhân bị nổ tung đúng là không thể ngờ, Vân Phong miễn cưỡng nói vài cây, cả người lại mềm oặt mà ngã xuống. Khúc Lam Y vội vàng xem xét. lại là tinh thần lực tiêu hao quá độ. Lần này Vân Phong không chỉ dung hợp hai loại nguyên tố mà là ba loại. Hiện giờ dung hợp cả ba loại nguyên tố với Vân Phong mà nói thì đúng là tiêu hao quá độ, hơn nữa muốn Ngu Hưu hoàn toàn nổ tung, Vân Phong cũng không giữ lại gì nhiều. Có thể chống đỡ đến lúc này thì đã là cực hạn rồi.

Mấy ngày Vân Phong hôn mê, mọi người ai nấy đều không đi ra ngoài, đều làm bạn bên người Vân Phong. Nhìn gương mặt nhỏ nhắn đang ngủ say của Vân Phong, Khúc Lam Y lại cười bất đắc dĩ. Quang nguyên tố chậm rãi chạy dọc theo thân thể Vân Phong tiến hành chữa trị.

"Dung hợp ba loại nguyên tố, có phải là nàng đã miễn cưỡng bản thân mình quá rồi không?" Khúc Lam Y nhẹ giọng hỏi, mắt nhìn chằm chằm vào Vân Phong, nhìn sắc mặt nàng có chút tái nhợt, vô cùng đau lòng. Tinh thần lực bị tiêu hao sẽ tổn thương đến thân thể, nếu mỗi lần đều rơi vào trạng thái khô kiệt như vậy thì đúng là một loại tổn thương lớn.

Dù sao tinh thần lực tiêu hao quá nhanh đối với một ma pháp sư nào mà nói thì đúng là không thể chịu được.

Lúc Khúc Lam Y đang có chút ngẩn người thì đột nhiên ngọc bội truyền âm lại loé lên vài cái. Lấy nó ra, sau khi ngọc bội truyền âm loé lên vài cái nữa thì giọng nói đầy sốt ruột của Vân Thăng vang lên: "Khúc Lam Y! Muội muội của ta có chuyện gì rồi? Tại sao Phong nhi không trả lời ta?"

Dường như Vân Thăng đang dùng sức mà rống lên, mang theo rất nhiều sự lo lắng, chỉ hận không thể chui từ đầu ngọc bội này sang đầu ngọc bội kia. Khúc Lam Y đẩy ngọc bội ra hơi xa một chút, nhìn chằm chằm vào Vân Phong vẫn ngủ say trên giường, mở miệng trên giường: "Đánh thức người khác khi đang ngủ là một việc rất thất lễ. Cho dù huynh có là đại ca của Vân Phong cũng không được."

Bỗng nhiên ngọc bội bên kia lại im lặng hẳn, tiếp theo lại là một tiếng hét điên loạn: "Khúc Lam Y ngươi cũng dám chạm vào muội muội bảo bối của ta sao!!!"

Tiểu Hoả và Lam Dực ở bên cạnh im lặng không lên tiếng,Die nd da nl e q uu ydo n hai người đều mang vẻ mặt ta không nghe thấy gì. Yêu Yêu ngồi bên giường Vân Phong, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Vân Phong mà không còn bất kì hành động nào khác. Nhục Cầu ngồi trên đầu Tiểu Hoả cũng nhàm chán mà ngáp một cái.

Khúc Lam Y nhếch môi: "Đại ca, ta đã chạm vào từ sớm rồi. Thật sự là đã chạm vào nàng rồi, hơn nữa chỗ nào cũng đã chạm qua."

"Ngươi... Đáng giận! Sao Phong nhi có thể thích ngươi! Ta không cho phép, tuyệt đối không cho phép!" Phỏng chừng Vân Thăng ở bên kia đã muốn giơ chân lên rồi, nhưng lại không có cách nào. Ngọc bội truyền âm truyền đến giọng nói dịu dàng của Mộc Tiểu Cẩm, dường như đang muốn trấn an Vân Thăng không cần kích động quá mức như vậy.

Truyện convert hay : Đô Thị Chi Mạnh Nhất Người Ở Rể

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện