Nhưng mà cũng đúng, mấy năm nay Long Môn hoành hành quá bá đạo không coi ai ra gì, nên bị coi như thế lực độc ác cũng không có gì là lạ.
Lý Phàm cười nói: “Cho nên chúng ta phải lén đi, thỉnh thoảng đi một lần, có lẽ sẽ không bị phát hiện.”
Nghe vậy, Tần Tuyết Hàn cũng cảm thấy Lý Phàm nói có lý.
Khi Tần Tuyết Hàn trở lại công ty, cô phát hiện không ai ở công ty nhận ra cô, thậm chí còn chẳng chào hỏi cô, coi cô như người xa lạ.
Lúc bình thường, những người này đều gọi mình là tổng giám đốc Tần, sao giờ mới chưa được mấy ngày mà đã biến thành như thế này chứ?
Tần Tuyết Hàn hoài nghi có phải mình đến nhầm chỗ rồi không, hơn nữa cô còn phát hiện hầu hết người trong công ty đều là khuôn mặt mới, công nhân trước kia gần như còn lại rất ít.
Lúc này, dù sao cũng có một công nhân già nhận ra Tần Tuyết Hàn, đó là một ông lão quét rác.
“Tổng giám đốc Tần, cô trở về rồi.” Ông lão quét rác kính cẩn nói.
Tần Tuyết Hàn hỏi: “Chú Vương, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế, sao tôi phát hiện công ty đều là khuôn mặt mới, tôi chẳng nhận ra ai cả.”
Ông lão quét rác bất đắc dĩ nói: “Điều này tôi cũng không rõ, từ khi cô giao lại vị trí cho trợ lý, cô ta lập tức bắt đầu thay người khắp nơi, bao gồm người của công ty cũng đã bị thanh lọc, một số cổ đông cũng bị đuổi ra ngoài.”
Nghe vậy, Tần Tuyết Hàn mới hiểu ra, đúng vậy, ngoài trợ lý của cô thì còn ai có quyền lực như vậy nữa, mấy ngày nay, trước khi ra ngoài cô đã giao quyền này cho trợ lý của mình.
Cô không ngờ trợ lý lại khiến mình thất vọng như thế, lại có thể làm rối tinh rối mù hết sự giao phó của mình như thế.
Tần Tuyết Hàn cảm thấy rất tức giận, thất vọng lắc đầu.
Tần Tuyết Hàn tức giận, nghĩ đến công ty của mình bị người ta làm thành bộ dạng này, cô cảm thấy không thoải mái, định đi tìm ngay trợ lý của mình để hưng