Người đầu tiên Tần Tuyết Hàn muốn cảm tạ là Lý Phàm, cô chủ động mời Lý Phàm đi ăn cơm.
Thấy Tần Tuyết Hàn muốn mời mình, Lý Phàm đầu tiên định từ chối, dù sao trong lòng anh đã có Cố Họa Y, nhưng vì Tần Tuyết Hàn cứ nhõng nhẽo đòi hỏi, nên Lý Phàm đành đồng ý.
Dù sao tạm thời Cố Họa Y sẽ không biết chuyện này, nếu như vậy thì tốt nhiều rồi.
Lúc này, Lý Phàm mới đồng ý Tần Tuyết Hàn, quyết định cùng cô đi ăn cơm.
Tần Tuyết Hàn mời Lý Phàm đi tới một nhà hàng sang trọng.
Trong nhà hàng rất nhiều người, hầu hết đều là nhà quyền thế, vừa nhìn thấy cách ăn mặc của Lý Phàm, bọn họ đều nở nụ cười khinh bỉ, bọn họ xem thường nhất chính những người nghèo hèn.
Lý Phàm không nhìn ánh mắt những người đó, anh đã từng gặp ánh mắt như vậy không ít lần, anh sớm đã thành thói quen, cho nên cũng không hề quan tâm.
Tần Tuyết Hàn cảm thấy rất bất ngờ, đôi mắt ánh lên vẻ kỳ lạ.
Lý Phàm cùng Tần Tuyết Hàn tìm một chỗ ngồi xuống, lập tức có một nhân viên phục vụ đi tới, nhân viên phục vụ chẳng thèm nhìn Lý Phàm một cái, mà ánh mắt nhìn về phía Tần Tuyết Hàn.
Nhân viên phục vụ là một chàng trai, vừa nhìn thấy dung mạo Tần Tuyết Hàn, anh ta đã không khỏi bị hấp dẫn, dù sao cũng là người đẹp, đàn ông ai cũng thưởng thức cái đẹp.
Tần Tuyết Hàn lại chẳng thèm để ý, mà rất tự tin, cô kiên nhẫn gọi món ăn, sau đó đưa menu cho Lý Phàm, nói: “Anh thích gọi gì cứ gọi nhé, hôm nay, tôi mời anh ăn cơm.”
Cô vừa dứt lời, ánh mắt nhân viên phục vụ nhìn Lý Phàm lập tức thay đổi, anh ta bất giác cho rằng Lý Phàm là một thư sinh ăn bám.
“Thì ra là một tên trai bao.” Nhân viên phục vụ cười khẩy nói.
Lý Phàm cười không nói, coi như không nghe thấy.
Nhưng mà Tần Tuyết Hàn lại có chút tức giận, Lý Phàm đã giúp cô một việc lớn, Lý Phàm không khác gì ân nhân của cô, hiện tại có người vũ nhục Lý Phàm, tất nhiên cô không vui lắm, cô trừng mắt với nhân viên phục vụ nói: “Anh