Hiện tại Vương Phú Tường rất tức giận.
Lý Phàm này, đây là đang muốn chết sao? Lại dám chặn thảm đỏ xuống xe của ông chủ mới.
“Lý Phàm, cậu còn đứng ngây ra đó làm gì? Cút sang một bên nhanh lên!” Vương Phú Tường chỉ vào Lý Phàm, phẫn nộ quát.
Vừa rồi không dạy dỗ anh ta, thật sự là hối hận!
Lý Phàm nhíu mày, chỗ mình đứng có vấn đề sao?
Vương Phú Tường này cố ý gây khó dễ với mình đúng không?
Được rồi, ông ta kiêu ngạo, đợi chút nữa để xem ông ta kiêu ngạo thế nào!
“Ha ha, lần này Lý Phàm xong đời, quản lý Vương đã nổi trận lôi đình.”
“Chuyện vừa rồi còn chưa giải quyết, có lẽ lát nữa sẽ giải quyết một thể.”
“Nói nhỏ chút, đừng để quản lý Vương nghe thấy, nếu không chúng ta cũng sẽ gặp tai họa theo!”
Mấy người nhân viên nhỏ giọng nói thầm, trong đó có một số người thì thờ ơ lạnh nhạt cười trên nỗi đau của người khác.
Trong số họ cũng có người tốt với Lý Phàm, không khỏi lau mồ hôi lạnh thay anh.
Ngay cả Chu Phong Hoa cũng lạnh lùng liếc nhìn Lý Phàm, nếu không phải nể mặt Cố Họa Y của nhà họ Cố thì thật sự ông ta nhất định sẽ không tuyển anh vào.
Thế là sắc mặt ông ta lạnh lùng nói với Vương Phú Tường: “Tìm thời gian đuổi cậu ta đi, cho cậu ta ba tháng lương.”
Vương Phú Tường đâu còn nghe không rõ, lập tức gật đầu cười nói: “Được rồi ông chủ, tuy nhiên không cần phải cho cậu ta ba tháng lương đâu, cậu ta hả, vừa rồi quấy rối một vị khách, phải bồi thường tiền.”
Chu Phong Hoa nghe vậy thì nhíu mày, vẻ mặt và giọng nói đầy tức giận, nói: “Quấy rối khách nữ? Chuyện này cậu xử lí thật cẩn thận, không thể để lại ấn tượng xấu cho ông chủ mới.”
Vương Phú Tường gật đầu nói: “Không thành vấn đề, mọi việc cứ giao cho tôi.”
Dứt lời, Chu Phong Hoa đã kéo âu phục, mở rộng bước chân, vẻ mặt tươi cười đi về phía chiếc Rolls-Royce.
Mà Vương Phú Tường thì lấy lông gà làm mũi tên, chắp tay sau lưng, vẻ kiêu ngạo và đắc ý nhìn Lý Phàm nói: “Lý Phàm, ý của ông chủ Chu là cậu có thể thu dọn đồ đạc rồi xéo đi!”
Lý Phàm thản nhiên nhìn Vương Phú Tường rồi phun ra một câu: “Ngu ngốc.”
Từ “ngu ngốc” này tất cả nhân viên ở đây đều nghe thấy được, mỗi người đều nhìn Lý Phàm bằng ánh mắt quái dị.
Anh là vò đã mẻ không sợ vỡ, không định làm việc nữa?
Vương Phú Tường ngay lập tức tức giận, ngón tay đâm vào ngực Lý Phàm, quát: “Đậu xanh! Thằng nhãi nhép, mày có gan mắng một câu nữa thử xem!”
Lý Phàm ha ha cười khẩy một tiếng: “Được, yêu cầu quái đản như thế, vậy thì tôi sẽ thỏa mãn ông. Ngu ngốc, cả nhà ông đều ngu ngốc!”
“Đậu xanh! Lý Phàm, mày nhất định phải chết! Bây giờ mày không chỉ bị sa thải, tao còn phải tố cáo mày quấy rối khách, ít nhất là tạm giam hơn mười ngày! Hơn nữa, mày còn phải bồi thường tổn thất danh dự của cửa tiệm bọn tao và tổn thất tinh thần của cô Phương.”
Vương Phú Tường nhe răng trợn mắt la ầm lên, tức giận đến xanh cả mặt.
Lý Phàm này thật sự là coi trời bằng vung, quả thật là ngông cuồng!
Cậu ta phải hiểu là cậu ta chỉ là một nhân viên cấp thấp nhất, bị chèn ép mà lại dám chửi mình?
Xem tôi không chỉnh chết cậu!
Đột nhiên!
Cửa chiếc xe Rolls-Royce kia mở ra, một ông lão mặc áo bành tô màu đen chống gậy đi xuống, vẻ mặt phẫn nộ và lạnh lẽo, quát: “Láo xược! Ai dám sa thải và tố cáo Tiểu thiếu chủ?”
Tiếp theo, ông lão ấy trực tiếp đi lướt qua Chu Phong Hoa đang tươi cười chào đón, dưới ánh mắt khiếp sợ của mọi người, ba chân bốn cẳng đi đến trước mặt Lý Phàm!
Đứng nghiêm, quay người, cúi đầu.
Làm liền một mạch, không có bất kỳ sự dây dưa dài dòng nào, đầy cung kính.
“Tiểu thiếu chủ, tôi tới chậm.” Tiền Phúc kính cẩn lễ phép nói.
Giọng nói không lớn nhưng lại trực tiếp chấn động toàn bộ hiện trường!
Tiểu thiếu chủ?
Shhhhh, đám người hít sâu một hơi!
Lý Phàm lắc mình một cái biến thành Tiểu thiếu chủ?
Tình huống này là như thế nào?
Chu Phong Hoa sững sờ nguyên tại chỗ, sắc mặt có chút khó coi, nụ cười trên môi cũng cứng đờ.
Vương Phú Tường càng kinh ngạc há hốc miệng, khó hiểu nói: “Thua ngài, ngài chính là ông chủ mới của chúng tôi sao? Không phải nói là người trẻ tuổi à? Với lại, ngài đang làm gì vậy? Cậu Lý Phàm chính là nhân viên cấp bậc thấp nhất trong cửa tiệm chúng ta, chắc là ngài nhận nhầm người.”
Tiền Phúc lạnh lùng liếc ông ta một cái.
Đồ tép riu này làm sao biết được người đứng ở trước mặt ông ta là Tiểu thiếu chủ, đó là rồng vàng trên nhân gian!
Chu Phong Hoa nhíu mày lại, vội vàng chạy tới, vừa cung kính vừa nhiệt tình nói: “Ông Tiền, ngài đừng nói đùa chứ, chúng ta vào bên trong nói đi.”
Chu Phong Hoa cực kì tinh mắt, ngay từ cái nhìn đầu tiên đã nhận ra.
Tiền Phúc, người giàu có nhất vùng Sở Châu, đây chính là nhân vật một tay che trời!
Tại thành phố nhỏ Hán Thành này, Tiền Phúc hoàn toàn là thủ nhãn thông thiên.
Nhưng mà Tiền Phúc vẫn đứng nguyên tại chỗ, không nhúc nhích, sắc mặt càng thêm cung kính, đôi mắt lại lạnh lùng quét qua Chu Phong Hoa và Vương Phú Tường, không vui nói: “Tôi không nói đùa với các cậu, vị này chính là ông chủ mới của cửa tiệm các cậu!”
Xôn xao!
Toàn bộ lặng ngắt như tờ!
Lý Phàm là ông chủ mới?
Sắc mặt Vương Phú Tường thay đổi liên tục, rất là nghi ngờ.
“Vương bụng bự, vừa rồi ông nói muốn sa thải tôi?” Lý Phàm cười mà giống như không phải cười nhìn Vương Phú Tường.
“Lý Phàm! Con mẹ nó cậu thử gọi tôi là Vương bụng bự một lần nữa xem, tôi lập tức sa thải cậu!” Vương Phú Tường nổi giận.
Ông ta ghét nhất người khác gọi ông ta là Vương bụng bự, đó là một sự sỉ nhục đối với ông ta.
Quát xong, Vương Phú Tường còn giơ tay, chỉ vào mũi Lý Phàm mắng: “Cậu cũng không soi mặt mình vào trong nước tiểu mà xem bản thân mình là cái thá gì, lại dám ăn nói ngông cuồng muốn sa thải tôi?”
Lý Phàm này có phải ngu xuẩn không, thế mà có thể nói ra những lời này.
Tuy nhiên Tiền Phúc đứng ở bên cạnh Lý Phàm lạnh lùng nhìn lướt qua Vương Phú Tường, lạnh giọng nói: “Tiểu thiếu chủ nhà chúng tôi nói sa thải cậu thì sẽ sa thải cậu.”
Sắc mặt Tiền Phúc rất xấu, người này dám can đảm liên tục xúc phạm Tiểu thiếu chủ, muốn chết!
Cho đến lúc này, Vương Phú Tường mới phản ứng được, ông lão này mới vừa nói ông chủ mới của cửa tiệm này là Lý Phàm?
Tuy nhiên, không đợi ông
ta suy nghĩ.
Chu Phong Hoa trực tiếp tát vào mặt ông ta một cái tát đầy tức giận và quát: “Vương Phú Tường, cậu láo toét! Sao lại có thể giương nanh múa vuốt trước mặt ông chủ Lý, bắt đầu từ bây giờ trở đi cậu bị sa thải, cút!”
Vương Phú Tường này thật sự là bụng bự không có não.
“Ông chủ Chu, ý của anh là gì?” Vương Phú Tường bụm mặt, vẻ mặt khó có thể tin.
“Ý là, từ giờ trở đi Lý Phàm chính là ông chủ mới của cửa tiệm Đình Mỹ SPA của chúng ta! Cậu ấy nói sa thải cậu thì sẽ sa thải cậu!”
Lời này vừa nói ra, toàn bộ hiện trường hết sức kinh hãi!
Phương Đình trốn ở phía sau mọi người, trên gương mặt xinh đẹp tràn đầy sự khó tin.
Tại sao lại như vậy chứ?
Vương Phú Tường thì vẻ mặt hoảng hốt, hét lên: “Ông chủ Chu, anh, anh đây là dỡ cối xay giết lừa hả…”
Nhưng mà Chu Phong Hoa lại trực tiếp phớt lờ Vương Phú Tường, khom lưng với Lý Phàm nói: “Ngài Lý, thật xin lỗi, trước đây đã đắc tội nhiều, không biết con người thật của cậu, hi vọng cậu đừng ghi hận tôi.”
Lý Phàm không có ý kiến gì nhiều với Chu Phong Hoa, khoát khoát tay nói: “Ông chủ Chu không cần phải khách sáo, cảm ơn ông ba năm trước đây bằng lòng tiếp nhận tôi vào đây.”
Chu Phong Hoa cười một tiếng, lau mồ hôi lạnh trên trán.
Tiểu thiếu chủ của Tiền Phúc, nhà giàu số một Sở Châu, vậy thân phận của Lý Phàm quả thật không thể tưởng tượng được.
Lúc này Vương Phú Tường nhìn Lý Phàm được Chu Phong Hoa lấy lòng, lập tức “bịch” một tiếng, quỳ trên mặt đất, ôm đùi Lý Phàm, gào khóc nói: “Ông chủ Lý, là tôi có mắt mà không nhìn thấy núi Thái Sơn, cầu xin ngài tha thứ cho tôi lần này đi, dựa vào tình cảm đồng nghiệp trước đây, cầu xin ngài mở một con đường, tôi không thể không có công việc này được.”
Vương Phú Tường hiểu rồi.
Ông chủ mới, người trẻ tuổi, lại thêm thái độ của Chu Phong Hoa.
Không còn đường để đi!
Lý Phàm cười cợt hai tiếng, nói: “Vương Phú Tường, hiện tại hối hận đã muộn. Nếu như tôi không phải ông chủ mới thì sao, ông sẽ bỏ qua cho tôi sao? Với lại mấy năm nay những việc ông làm trong cửa tiệm tôi đều nhìn ở trong mắt, ác giả ác báo.”
Một câu nói khiến Vương Phú Tường rơi vào vực sâu.
Dứt lời, Lý Phàm quay đầu nhìn những đồng nghiệp đang câm như hến, nói: “Tôi biết trong các bạn rất nhiều người coi thường tôi, nhưng không sao, từ hôm nay trở đi, phúc lợi của các bạn sẽ tăng gấp bội.”
Giờ phút này, tất cả những đồng nghiệp đang vây xem đều sôi trào!
Phúc lợi tăng gấp bội!
“Ông chủ Lý thật trâu bò!”
“Ông chủ Lý, chúng tôi yêu anh chết mất!”
Sau đó, Lý Phàm quét mắt qua thấy Phương Đình ở đằng sau đám người đang muốn chạy trối chết thì cao giọng gọi: “Cô Phương, xin dừng bước.”
Bạch!
Hai bảo vệ trực tiếp ngăn cản đường đi của Phương Đình.
“Các anh tránh ra!” Phương Đình giọng nũng nịu giận dữ mắng mỏ.
Lý Phàm cũng đi tới trước mặt, hai tay đút trong túi quần, sắc mặt lạnh lùng nhìn Phương Đình, hỏi: “Vừa rồi cô Phương nói tôi quấy rối cô, hiện tại tất cả mọi người đều ở đây, tôi hỏi lại lần nữa, tôi quấy rối cô à?”
Phương Đình quay đầu, đôi mắt phượng căm tức nhìn Lý Phàm, nghiến răng nghiến lợi nói: “Lý Phàm, anh đừng có đắc ý! Anh cho rằng dựa vào quan hệ của nhà họ Cố mua lại cửa tiệm này thì tôi sẽ sợ anh sao? Anh nằm mơ!”
Dứt lời, bỗng nhiên cô ta đẩy hai bảo vệ ra, lắc lư cặp mông đầy đặn rời đi.
Hai bảo vệ còn muốn đuổi theo nhưng Lý Phàm thản nhiên lắc đầu, ra hiệu không cần.
Sau đó, anh nhìn mọi người, ánh mắt rơi vào một cô gái trong đám người, cười nói: “Ngoài ra, tôi sẽ tuyên bố một chuyện, chức vụ quản lý do chị Tần Dao đảm nhiệm.”
Bạch!
Mọi người quay đầu nhìn Tần Dao đang đứng trong đám người, cả người mặc đồ công sở màu đen, trước sau lồi lõm, thân hình hoàn mỹ, quần tất mỏng manh màu đen bao bọc đôi chân thon dài thẳng tắp, đường cong uyển chuyển.
Tần Dao nhìn Lý Phàm vô cùng ngạc nhiên, có chút không thở nổi.
Sở dĩ Lý Phàm làm như vậy là vì ngày thường Tần Dao đối xử tốt với anh, tính cách thiện lương, năng lực cũng nổi trội.
Biết nguyên tắc quan trọng, dáng đẹp, người đẹp, là ứng cử viên sáng giá cho vị trí quản lý.
Đúng vào lúc này, một giọng nói nhẹ nhàng lạnh lùng từ phía sau Lý Phàm truyền đến.
“Lý Phàm!”
Lý Phàm vừa quay đầu lại thì thấy vẻ mặt vội vàng lo lắng của Cố Họa Y xuất hiện ở sau lưng, “Em… Sao em lại tới đây?”
Xong đời!
Lý Phàm luống cuống.
Hiện tại tình huống này không che giấu nổi, e rằng Cố Họa Y phải biết thân phận của mình rồi!