Tần Minh cười hỏi: "Đúng, là tôi đây, sao vậy?"
Bạch Ngọc Thuần híp mắt lại và lắc đầu, hai tay chống đầu như đang bị Tần Minh làm cho bối rối.
Anh rất vui.
Chắc hẳn cô ấy cũng giống Nhiếp Hải Đường, đang nghi ngờ anh là Tần Minh.
Nói đúng ra, bây giờ Tần Minh phải làm việc cho Trương Toàn Chân thì nên khiêm tốn, không nên tiếp xúc quá nhiều với người quen cũ nhưng anh đâu có cách nào.
Anh đang vội bắt xe đuổi theo Nhiếp Hải Đường đấy.
Dù sao anh cứ nhất quyết không thừa nhận mình là Tần Minh, người khác cũng chẳng làm gì được anh.
Bạch Ngọc Thuần thoáng do dự rồi nói: "Ừ...!Được nhưng anh phải hứa với tôi một việc"
Tần Minh vội vàng lên xe và hỏi: "Chuyện gì thế? Tôi đều đồng ý với cô het."
Bạch Ngọc Thuần vừa lái xe vừa nói: "Triệu Chính Ngôn, anh có thể đóng giả một người một lúc không?"
Tần Minh ngẩn người, tò mò hỏi: "Cô muốn tôi đóng giả ai vậy? Nếu cô nói chỉ một lúc thì tôi vẫn có thể làm được."
Bạch Ngọc Thuần cắn môi rồi nói: "Nhưng anh phải thề giữ bí mật, không thể tiết lộ ra ngoài, nếu anh vi phạm sẽ biến thành kẻ nghèo rớt mồng tơi đấy."
Tần Minh phiền muộn nheo mắt.
Nghèo rớt mồng tơi à? Anh á? Chuyện này sợ rằng khó đấy.
Anh đã là người giàu nhất thế giới, trừ khi nhà họ Triệu biết trước, giết chết anh.
II IT
".." Tần Minh chống cằm cẩn thận quan sát.
Cô nhóc này thay đổi không ít đâu, nói chuyện cũng lớn tiếng và tự tin hơn nhưng đôi mắt luôn có vẻ buồn man mác.
Tần Minh quan sát chiếc Maserati sang trọng này, trong ngăn để đồ trong xe tùy tiện để có ba, bốn chiếc điện thoại đắt tiền, các loại nước hoa.
Các túi để ở ghế sau đều là hàng cao cấp.
Bạch Ngọc Thuần trang điểm