Thịnh Thế Hôn Nhân

Chương 35


trước sau

Bạch Nhược Y mở cửa phòng hội đồng quản trị ra, liếc mắt nhìn thấy khoảng mười vị cổ đông.

Bọn họ ai nấy đều mặc vest của những nhãn hiệu nổi tiếng và xa hoa, kiểu tóc cẩn thận tỉ mỉ mà vẫn có vẻ rất nghiêm trang. Chỉ có Cố Thần Trạch ở giữa mặc bộ vest kẻ sọc có vẻ hoạt bát và bắt mắt trong đám người. Trên mặt anh nở nụ cười thản nhiên, đôi mắt biết nói đó nháy mắt với Bạch Nhược Y giống như đang nói cô không cần căng thẳng. Dưới2bầu không khí này lại trước mặt mấy vị cấp cao của công ty, Bạch Nhược Y không dám đùa giỡn với Cố Thần Trạch cho nên cô cũng không đáp lại anh mà đi thẳng đến trước khoảng trống duy nhất rồi thận trọng ngồi xuống. Cô khép sát hai chân lại, hai tay vuốt lên nếp nhăn trên hai đầu gối mình, ngay sau đó để ở trên đầu gối. Vẻ tao nhã được rèn luyện từ nhỏ đến lớn và sự giáo dục của gia tộc được thể hiện rõ trong từng động tác của cô.

Cố5Thần Trạch nhìn Bạch Nhược Y, trong mắt loé lên ánh sao nhàn nhạt, anh ta cảm thấy hôm nay cô rất lạ.

Nhưng Cố Thần Trạch cũng biết cô đang sợ cái gì cho nên hôm nay ngồi ở đây, dù như thế nào anh ta cũng nhất định sẽ bảo vệ cô.

Người đàn ông trung niên ngồi đối diện Bạch Nhược Y khoảng hơn bốn mươi, khóe mắt đã có dấu vết phong sương.

Ông ta vừa mở miệng đã tạo cho người ta một loại áp lực vô hình: “Cô là Bạch Nhược Y sao?”

Bạch Nhược Y nở6nụ cười xinh đẹp, lộ ra tám cái răng tiêu chuẩn: “Vâng, là tôi.”

Nói vậy chúng tôi gọi cô đến đây, chắc trong lòng cô cũng hiểu là vì cái gì chứ?” Giọng nói của người đàn ông trầm ổn và hơi khàn tựa như trong âm tiết của ông ta không có cao độ. Bạch Nhược Y gật đầu một cái: “Là bởi vì đoạn video đó sao?”

Người đàn ông trung niên gật đầu một cái, không nói thêm lời nào, ý bảo Bạch Nhược Y nói tiếp.

“Chuyện ngày hôm qua là thế này, cô ta đình công5lúc đang làm việc, người phụ trách không thương lượng được với cô ta mới bảo tôi đến xem thử. Vốn dĩ tôi và cô ta cũng đã có một ít thù oán cá nhân, cô ta rất ghét tôi. Lúc ấy tôi chỉ thực hiện chức trách của mình là bảo cô ta làm việc cho tốt nhưng cô ta lại luôn nhục nhã tối, vô cùng tức giận tôi mới ra tay đánh cô ta...”

“Cho nên chuyện cô đánh cô ta là sự thật?” Người phụ nữ trung niên cách Bạch Nhược Y hơi xa, bà ta3đẩy mắt kiếng gọng vàng trên sống mũi, cắt đứt lời trần thuật của Bạch Nhược Y.

Bạch Nhược Y nhíu mày, cô đã hiểu thật ra giải thích của mình đối với hội đồng quản trị mà nói không hề quan trọng.

Bọn họ chỉ muốn biết có phải Bạch Nhược Y thật sự ra tay đánh Hạ Tiểu Tiểu hay không, mà bây giờ bọn họ cũng đã có đáp án.

“Chúng tôi cũng không quản sự thật là thế nào, bây giờ chúng tôi cần xây dựng thương hiệu cho sản phẩm mới gấp, chuyện này không thể kéo dài được nữa. Dù như thế nào nếu cô ra tay đánh người ta thì có cần phải chịu trách nhiệm đến cùng cho chuyện này. Cô hãy nói xin lỗi Hạ Tiêu Tiêu, cần phải khiến cô ta tiếp tục hợp tác với chúng ta.” Người đàn ông ban đầu nói chuyện lại mở miệng nói.

“Không!” Bạch Nhược Y trực tiếp chống lại ánh mắt người đàn ông đó, vẻ mặt kiên quyết. “Ơ, cô gái này nhìn số tuổi không lớn nhưng tính khí lại rất lớn, đầu tiên là ra tay đánh người đại diện, sau đó trực tiếp oán giận đống sự, có phải hai ngày nữa cô muốn lên trời hay không?” Người đàn ông trẻ tuổi ngồi ở bên cạnh Bạch Nhược Y mở miệng nói, trong mắt đều là châm chọc.

Bạch Nhược Y liếc anh ta một cái, nhìn số tuổi của anh ta cũng không lớn, có lẽ là cổ đông thế hệ thứ hai. Những cổ đông khác không ai không nhăn mặt nhìn về phía Bạch Nhược Y lắc đầu một cái, trong mắt đều là thất vọng. Bạch Nhược Y thật sự cảm thấy trên đời này thứ quỷ quái gì cũng không đáng sợ bằng lòng người. Mỗi lần đối mặt với ánh mắt tẩy chay của nhiều người như vậy cô đều cảm thấy nhịp tim của mình đập kịch liệt. Nhưng cô tuyệt đối sẽ không nói xin lỗi Hạ Tiêu Tiêu, cô không có sai.

Bạch Nhược Y mím môi thật chặt, không nói một lời. Cô lạnh lùng nhìn những cổ đông này lớn tiếng chỉ trích mình, còn có người nói nếu Bạch Nhược Y không xin lỗi sẽ bắt cô từ chức. “Đủ rồi!” Cố Thần Trạch vẫn luôn trầm mặc chợt lên tiếng, còn nói rất lớn tiếng: “Các vị không nghe thấy cô ấy nói là Hạ Tiêu Tiêu làm nhục cô
ấy trước sao?” Không khí đột nhiên trở nên cực kỳ yên tĩnh, nhưng trong mắt những cổ đông đó không phải là kiêng nể mà là sự khó chịu không nói ra. “Cho nên Tổng giám đốc của chúng ta muốn thế nào?” Vẫn là người đàn ông trung niên đối diện Bạch Nhược Y nói. Xem ra ngoài nhà họ Cố ra thì ông ta chiếm được nhiều cổ phần nhất, cho nên ông ta nói chuyện rất hăng hái. “Không muốn thể nào, nếu Hạ Tiểu Tiểu không tôn trọng trước, phó tổng cũng chính miệng nói sẽ không hợp tác với cô ta vậy thì không hợp tác nữa.” Rõ ràng Cố Thần Trạch đã không còn kiên nhẫn nữa.

“Tổng giám đốc, ngài có biết như vậy công ty sẽ thua lỗ hay không...” Người phụ nữ trung niên đeo mắt kiếng gọng vàng vừa mở miệng chính là muốn ngăn lại ý tưởng không thiết thực này của Cố Thần Trạch.

“Thua lỗ bao nhiêu nhà họ Cố chúng tôi trả!” Cố Thần Trạch đập bàn đứng dậy, đôi mắt chăm chú quét qua mặt mỗi người: “Tôi biết các vị kiêng nể dòng họ Cố thị chứ nhất định không phục một tên nhóc chưa mọc đủ lông đủ cánh như tôi! Nhưng bây giờ cổ đông lớn nhất công ty này là nhà họ Cố tôi, còn tôi là Tổng giám đốc cho nên lúc này tôi không muốn nghe thấy bất kỳ tiếng phản đối nào! Nơi này tôi quyết định.”

Anh ta nói những lời mạnh mẽ không cho phép ai phản bác.

Bạch Nhược Y thật sự sợ ngây người, cô không nghĩ tới người đàn ông ấm áp trong ấn tượng của mình cũng sẽ có lúc ngang ngược như vậy.

Trong đầu Bạch Nhược Y lại đúng lúc lóe lên gương mặt Thẩm Đình Thâm.

Bên kia, Thẩm Đình Thâm trở về công ty còn chưa vào phòng làm việc đã thấy một bóng dáng khiến anh chán ghét. Bóng dáng kia nghe thấy tiếng bước chân, xoay người thấy Thẩm Đình Thâm đã tới. Khẽ cười một tiếng, cô ta tiến lên nắm cánh tay Thẩm Đình Thâm. “Đình Thâm, hôm nay anh đi làm trễ vậy!” Hạ Tiêu Tiêu lộ ra nụ cười quyến rũ, đôi mắt long lanh. Thẩm Đình Thâm lạnh lùng rút tay về, ánh mắt như mũi tên bắn về phía cô ta: “Tôi cho cô biết, đừng đi trêu chọc Bạch Nhược Y nữa.” Hạ Tiêu Tiêu vừa nghe thấy ba chữ Bạch Nhược Y này thì sắc mặt lập tức lạnh lùng: “Video đó không phải em làm giả, mà cô ta thật sự đánh em!”

“Không cần nghĩ cũng biết đều do cô tự tìm!” Thẩm Đình Thâm không chút nghĩ ngợi lập tức phản bác: “Cút đi, hôm nay tôi không có tâm trạng gặp cô.” Hạ Tiêu Tiêu đứng tại chỗ, ánh mắt lạnh lùng có thể xuyên thủng người. Vốn dĩ cô đến đây là để cho Thẩm Đình Thâm đau lòng mình, kết quả Thẩm Đình Thâm không hỏi phải trái đúng sai đã oán trách mình một trận!

Bạch Nhược Y, hồ ly tinh cô rốt cuộc dùng thủ đoạn gì với Thẩm Đình Thâm khiến cho anh si mê như vậy!

Thẩm Đình Thâm trở lại phòng làm việc cũng không rảnh rỗi, lập tức liên lạc với toà soạn và truyền thông lớn nhất thành phố H. Dùng giá cả động lòng người thu mua toàn bộ video về Bạch Nhược Y và Hạ Tiêu Tiêu.

Rất nhanh, Bạch Nhược Y đã không tìm được video của mình trên mạng. Ban đầu cô cho rằng máy tính của mình nhiễm virus, lập tức ra ngoài định dùng máy tính của Tiểu Lục tra thử. Tiểu Lục vừa thấy Bạch Nhược Y đã vui vẻ nói: “Phó tổng, video trên mạng của cô biến mất rồi, hơn nữa trên diễn đàn cũng không còn tin tức của cô, giống như chuyện ngày hôm qua chưa hề xảy ra vậy!” “Sao có thể...” Bạch Nhược Y cũng không thể tin được, nhưng cô nhanh chóng nghĩ đến là Thẩm Đình Thâm làm.

Đè xuống nhiều tin tức như vậy nhất định hao tốn không ít tâm tư. Tâm trạng Bạch Nhược Y phức tạp, cô thật sự không muốn có bất kỳ liên quan nào đến Thẩm Đình Thâm. Nhưng vừa gặp phải vấn đề lớn thì phản ứng đầu tiên của cô là nghĩ ngay đến anh. Hơn nữa sự thật cũng là Thẩm Đình Thâm luôn luôn giúp cô xử lý...


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện