* Bây giờ là ban đêm, chiếc xe lại đứng dưới cột đèn, khiến cho nó trở lên bóng loáng đến chói mắt.
Bạch Nhược Y nhân cơ hội đó giật lấy cái túi, nhưng người đó lại vẫn giơ cao cái túi lên, không để cho Bạch Nhược Y với tới
“Các người trả lại túi cho tôi.” Bạch Nhược Y tức giận giậm chân, nhìn về phía chiếc xe.
Khi cô nhìn thấy chiếc xe, trong thoáng chốc cổ đã nhận ra đó là xe của Thẩm Đình Thâm
Tâm trạng của Bạch Nhược Y vô cùng xúc động, cô bắt đầu hi vọng Thẩm Đình Thâm sẽ bước ra khỏi xe, rồi giúp mình chống lại mấy tên côn đồ này
Lý Lâm ngồi trên ghế lái, tuy khoảng cách khá xa, nhưng vẫn nhận được tín hiệu trong3ánh mắt của Bạch Nhược Y
Lý Lâm quay đầu nhìn Thẩm Đình Thâm, Thẩm Đình Thâm lại lười biếng dựa vào ghế, không hề để ý tới Bạch Nhược Y
Dù cho có cãi nhau với Bạch Nhược Y cũng không nên làm như vậy chứ.
“Những người đó là ai vậy?” Tên du côn bên cạnh tên tóc bạc tò mò: “Có phải quen với chị này không?”
“Không biết, mặc kệ, có lẽ là sẽ không nhúng tay vào chuyện của chúng ta đâu.” Tên tóc bạc nhún vai với vẻ coi thường, sau đó nhìn Bạch Nhược Y: “Mấy đứa còn chưa tìm được điện thoại của chị ấy sao?” “Tìm tìm tìm! Đang tìm đây!” Tên cẩm túi nghiêng người tránh Bạch Nhược Y, vẫn tìm tới tìm lui trong túi của Bạch Nhược Y.
“Đừng0lục nữa!” Bạch Nhược Y tức giận hạ thấp giọng, có rất ít khi nói to với người khác
Nhưng giờ đây cô bị nhiều người trêu chọc như vậy mà Thẩm Đình Thâm vẫn ngồi yên trong xe, không hề để tâm tới
Sự ấm ức trong lòng kèm theo sự tức giận bỗng chốc bộc phát, cô lấy hết sức đạp vào vai của tên đó: “Tôi đã bảo đừng lục nữa mà!”
“Ôi! Nhìn chị gầy thể mà cũng khỏe ra phết.” Tên đang lục túi tránh né, liếc mắt nhìn đồng bọn ra hiệu
Mấy người khác bèn bước tới, cản Bạch Nhược Y lại: “Đã nói là chúng tôi không làm gì chị cả, chỉ muốn lấy điện thoại ra, đưa cho đại ca tôi lưu số của chị mà thôi, chị đừng lo lắng.”
Bạch5Nhược Y khẽ nghiến răng, hốc mắt ửng đỏ
Nhưng cô biết mình không thể khóc trước mặt mấy người này, càng không thể khóc trước sự soi mói của Thẩm Đình Thâm.
Một tiếng “Két” vang lên trên con đường tĩnh lặng, mấy tên này lại nhìn lại
Cửa chiếc xe được mở ra, sau đó một đôi giày đen bóng loáng khẽ chạm xuống đường.
Khi Bạch Nhược Y nhìn thấy đôi giày, hình như chiếc giày đó không hề giảm xuống đất mà là đang giẫm lên những sợi tơ vương vấn trong lòng mình, khiến thần kinh của cô căng lên.
Nhưng người xuống xe không phải Thẩm Đình Thâm mà là Lý Lâm
Bạch Nhược Y cảm thấy như sợi dây trong đầu mình khẽ đứt “phụt” một tiếng, khiến cơ thể cô đau đớn không thể4đứng dậy được
Anh..
sao anh lại không xuống xe, vì sao Thẩm Đình Thâm không xuống xe! Lý Lâm bước mấy bước lên phía trước, gương mặt vô cùng hung dữ nhìn mấy tên đang vây quanh Bạch Nhược Y, sau đó nhanh chóng lấy chiếc túi xách trong tay hắn ta.
“Này, anh là ai! Ai bảo anh xen vào chuyện của tôi!” Mấy tên côn đồ lập tức đẩy Lý Lâm về phía Bạch Nhược Y, những ánh mắt hung dữ như muốn ăn tươi nuốt sống Lý Lâm vậy.
Lý Lâm không để tâm tới họ, nghiêng đầu nhìn Bạch Nhược Y: “Cô không sao chứ?”
Nói xong anh ta liền đưa trả Bạch Nhược Y túi xách
Bạch Nhược, vẫn nhìn với ánh mắt vô hồn, khi nhận lại túi từ tay Lý Lâm,
cũng không biết9nói gì, chỉ trầm giọng nói: “Không sao cả.” Tên tóc bạc khó chịu nhìn Lý Lâm, khiêu khích anh ta: “Này, chú à, chú định làm anh hùng hảo hán sao? Không sợ chết à?” Lúc này Lý Lâm mới ngẩng đầu lên nhìn tên tóc bạc, đôi mắt vô cùng lãnh đạm, Lý Lâm không muốn nói nhiều với chúng, chỉ xắn tay áo: “Cùng lên một lúc, thế nào?”
“Chà, giọng điệu cũng không nhỏ đâu.” Tên côn đồ sau lưng tên tóc bạc nói một cách châm chọc: “Xem ra chú không thấy quan tài không đổ lệ rồi, để chúng tôi dạy dỗ chú một bài học.” Mấy tên côn đồ đang rục rịch, nhưng tên tóc bạc nhìn thấy hình xăm trên tay Lý Lâm bèn đưa tay cản đồng bọn lại
Sắc mặt trở lên lạnh lùng, hắn không nói gì mà xoay người rời đi: “Đi thôi.” Nhìn thấy tên tóc bạc đột nhiên quay người rời đi, những tên côn đồ kia còn chưa kịp phản ứng nên chạy lại hỏi một cách kinh ngạc: “Sao thế? Chú đó dù có lợi hại cũng không thể đánh lại nhiều người như vậy! Sao đột nhiên anh lại bỏ đi!”
Mấy tên côn đồ không muốn nhìn thấy ánh mắt của Lý Lâm, nhiều người như vậy, mà Lý Lâm chỉ có một mình, anh ta còn một chọi nhiều người như vậy!
Ai sợ ai chứ!
“Đừng hỏi nữa! Đi thôi!” Tên tóc bạc vừa đi vừa chửi thề: “M* nó, người như vậy mà cũng gặp, đúng là xui xẻo mà!” Mấy tên côn đồ ngơ ngác không hề biết chuyện gì đang xảy ra
Bạch Nhược Y càng không hiểu gì, sững sờ nhìn họ rời đi rồi tò mò hỏi Lý Lâm: “Sao họ lại bỏ đi như vậy?” Lý Lâm cười, chỉ vào hình xăm trên cánh tay mình: “Bởi vì thứ trên tay tôi.” “Thứ gì vậy?” Bạch Nhược Y nhìn hình xăm của Lý Lâm, đó là một con rồng đen, nhưng điểm đặc biệt chính là mắt con rồng đen ấy lại màu đỏ
Con rồng đen chiếm gần hết cánh tay của Lý Lâm, nhìn không hề giống với vẻ nhã nhặn ngày thường của anh ta.
“Anh...” Bạch Nhược Y sững sờ, sau đó hỏi một cách cẩn thận: “Trước kia anh có lăn lộn trong giới xã hội đen sao? Họ nhìn thấy hình xăm của anh nên sợ anh sao?” “Ha ha, gần như là như vậy.” Lý Lâm cười, sau đó vỗ lưng Bạch Nhược Y: “Tôi đưa cô về, lên xe đi.”
Thật ra là hình xăm đó là hình xăm của lão đại xã hội đen, khi đó Thẩm Đình Thâm có qua lại với giới xã hội đen, lão đại của họ đã trêu đùa bảo Lý Lâm đi xăm hình đó.
Sau này gặp chuyện gì chỉ cần xắn tay áo lên, người qua đường nhìn thấy hình xăm đó sẽ không dám động tới các anh nữa
Hình xăm này đã theo anh ta rất nhiều năm, chưa từng có việc cần dùng tới
Bình thường dù có xảy ra chuyện gì, với bản lĩnh của Thẩm Đình Thâm thì không có nhiều người có thể gây khó dễ cho anh ta, đừng nói đến chuyện Thẩm Đình Thâm xảy ra chuyện gì.
Không ngờ rằng hôm nay lại phải dùng nó! Lý Lâm cảm thấy hơi buồn cười.