Trầm Thước Hi xem ra thật sự là uống quá nhiều, cả người của nàng giống như một con mèo lười biếng cạ cả khuôn mặt lên mặt của Hạ Nhân, đôi mắt hẹp dài híp lại, biểu cảm như đang đắm chìm, biểu tình không giống như đang khó chịu mà càng giống như là đang thưởng thức kỳ trân dị bảo nào đó.
So sánh với vẻ say mê của Trầm Thước Hi, Hạ Nhân lại như một đứa trẻ nhỏ, cả người căng cứng, động cũng không dám động.
- Nhân Nhân........
Trầm Thước Hi lẩm bẩm kêu tên Hạ Nhân, tay lại dây dưa đưa tới cổ của nàng vuốt ve.
- Trầm.....Trầm Thước Hi?
Hạ Nhân đã mau cứng thành cái cột, nàng chỉ cảm thấy cái tay của Trầm Thước Hi tựa hồ như chứa ma lực, mỗi khi lướt đến chỗ nào thì đều đem theo tia lửa kịch liệt, cũng may nàng là một người lý trí, nàng xem Trầm Thước Hi là thật sự say, nàng tuyệt sẽ không thừa dịp mà ra tay, vì vậy, ở lúc Trầm Thước Hi đưa tay hướng đến rái tai nàng mà sờ sờ, nàng liền cả thân chính nghĩa mà đẩy nàng ấy ra.
- Muốn tắm a~~
Trầm Thước Hi bị đẩy ra liền vô cùng không vui, cau mày bất mãn lẩm bẩm, khó có được lại để lộ ra một tia làm nũng mỏng manh.
Hạ Nhân lại giống như là đang chống đỡ lại kẻ thù, mặt đỏ lên thì không nói làm gì, hơi thở lại còn có chút hổn hển.
- TẮM !
Trầm Thước Hi hống lên một tiếng, dọa sợ đến Hạ Nhân, làm nàng run lên một cái, Hạ Nhân liếm liếm môi nhìn chằm chằm Trầm Thước Hi hồi lâu, không có biện pháp, nàng thận trọng đi lên trước đỡ nàng ấy dậy.
Bình thường trên người Trầm Thước Hi vốn luôn thoang thoảng hương thơm, hôm nay lại say, cơ thể mẫn cảm phát ra hương thơm càng thêm câu người.
Hạ Nhân khó có được ôn nhu thể thiếp, nàng trước tiên đem Trầm Thước Hi đỡ qua một bên, bản thân thì đi thử nước ấm, mặc dù có bồn tắm, nhưng nàng cũng không có cái loại dũng khí.........cứ như vậy để mặc cho Trầm Thước Hi tắm rửa, chờ thử nước ấm xong rồi, Hạ Nhân xoay người nhìn Trầm Thước Hi, nhỏ giọng nói:
- Trầm Thước Hi, nước chuẩn bị xong rồi, cô đứng lên đi tắm đi.
Biểu tình kia, thanh âm kia, cực kì giống như là đại gia bao dưỡng tiểu cô nương.
Không hiểu là không khí có chút lạnh hay thế nào, thân thể Trầm Thước Hi bất chợt run nhẹ lên, nàng miễn cưỡi mở mắt ra, trong men say mơ mơ màng màng nhìn Hạ Nhân:
- Tôi không có khí lực, cô giúp tôi a~
- Tôi giúp cô?
Hạ Nhân cũng mau cắn phải đầu lưỡi mình. Trầm Thước Hi mặc dù say, những vẫn rất thông minh, nàng híp mắt nhìn Hạ Nhân, tự tiếu phi tiếu hỏi:
- Đều là nữ nhân, cô xấu hổ cái gì a?
Hạ Nhân xoắn xít cả hai tay lại với nhau, đúng, không sai, đều là nữ nhân với nhau, nhưng là nàng cũng chưa có bao giờ thẳng thắn nói trực tiếp với Trầm Thước Hi rằng nàng là một nữ nhân nhưng từ nhỏ đã thích nữ nhân a~! Nếu là nói cho nàng ấy biết, Trầm Thước Hi làm sao dám để cho nàng cái loại nữ nhân này giúp nàng ấy tắm?
Trầm Thước Hi nhìn vẻ miễn cưỡng của Hạ Nhân, nàng bám vào tường lảo đảo đứng lên, miệng lầm bầm lầu bầu cái gì đó nói nghe không rõ:
- Tôi.....cô không giúp tôi.....đứng đó nhìn tôi.....đừng để cho tôi ngã a.....
Nhìn cô?
Hạ Nhân mặt càng đỏ hơn, mặc dù nhìn thôi cũng không thể khiến người ta mang thai, nhưng là nàng làm sao có thể khống chế con mãnh thú đang làm loạn trong nội tâm của mình a? Trầm Thước Hi, ngươi không phải là rất thông minh sao? Như thế nào bây giờ ngươi lại không nhìn thấy con mãnh thú đang gào thét dữ dội ở trong ta?
Trầm Thước Hi híp híp con mắt, bắt đầu cởi quần áo. Bản thân nàng cũng rất cao, mới vừa cởi xuống áo khoác, tóc dài đổ xuống mang theo từng trận hương thơm, mà bên hông kia, da thịt trong suốt tựa như bạch ngọc không kèm theo chút mỡ thừa, cộng với hơi nước nóng từ bồn tắm bay lên, băng thanh ngọc khiết, cực kì giống như tiên nữ đi lạc xuống trần gian, Hạ Nhân nuốt ngụm nước miếng, hét lên:
- DỪNG ! ! !
Trầm Thước Hi bị tiếng hét của Hạ Nhân làm cho sửng sốt, Hạ Nhân giống như bị người chiếm tiện nghi, bàn tay run run vừa chỉ vừa nói:
- Cô chờ........cô chờ đó!
Vừa nói, nàng giống như là đang chạy trốn, vội vội vàng vàng chạy ra ngoài, cửa phòng tắm nặng nề đóng lại.
Từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, Hạ Nhân mất một lúc lâu mới có thể thở bình thường trở lại, nàng đánh một cuộc điện thoại.
. . . . . . . .
Mà đang chờ ở trong phòng tắm, Trầm Thước Hi rút cục chờ không nổi nữa. Cửa phòng tắm cuối cùng cũng bị người đẩy ra, nàng nhíu mi lại:
- Bà đang làm cái gì vậy?
- Trầm tiểu thư
Một thanh âm già nua xa lạ bỗng vang lên, Trầm Thước Hi nghiêng đầu, hai tay khoanh trước ngực,
- Người là.....?
Lão nhân cũng rất tốt bụng,
- Tôi là lão quản gia của Hạ gia, Tô nãi, tiểu thư nói ngài uống nhiều quá, để ta đến giúp ngài tắm.
Trầm Thước Hi nắm chặt tay, hít sâu một hơi. Tô nãi nhìn từ trên xuống dưới Trầm Thước Hi:
- Ngài trông không giống như là uống nhiều quá, tiểu thư mới vừa rồi ở bên ngoài vẫn còn dặn dò ta hết nửa ngày đây.
Trầm Thước Hi khẽ mỉm cười, nhìn Tô nãi:
- Không, Tô nãi, ta xác thực là uống nhiều quá, nhưng mới vừa rồi đợi một hồi, rượu cũng đã có chút vơi bớt.
Tô nãi gật đầu một cái,
- Có muốn hay không ta đi nói một tiếng với tiểu thư?
Trầm Thước Hi lắc đầu một cái, có chút nhức đầu lấy tay xoa xoa đầu một cái,
- Không cần.
Tô nãi thử dò xét hỏi:
- Vậy để ta giúp ngài tắm?
Trầm Thước Hi lập tức lắc đầu:
- Không cần, ta không có thói quen này, ngài ngồi bên ngoài chờ một chút được rồi.
- Không có thói quen?
Tô nãi nghĩ tới điều gì đó, cười cười, nàng một mực cung kính gật đầu,
- Cũng tốt, nếu không tiểu thư sẽ trách phạt.
Kéo rèm lại, Trầm Thước Hi giận dữ tắm rửa. Nàng thế nào không phát hiện ra Hạ Nhân lại là một tên chính nhân quân tử? Tên đáng chết này, không chỉ có tính hay quên, lá gan cũng thật nhỏ. Không phải nàng chỉ là câu dẫn chút chút thôi sao? Về phần nàng ta? Ngay cả lão quản gia cũng có thể đem ra, đúng rồi, lão quản gia.....
- Tô nãi, ngài tuổi chắc cũng rất lớn đi?
Tô nãi ngồi ở bên ngoài, màu trắng bạch kim lắng đọng từ những năm tháng đau thương phủ trên mái đầu, nàng đã ở Hạ gia cả đời, đã trải qua những sóng gió to lớn thay đổi cả gia tộc nhưng vẫn như cũ lưu lại đây, tự nhiên có cái nhìn sâu sắc có thể nhìn thấu nhiều điều. Nàng hiền lành cười:
- Trầm tiểu thư là muốn hỏi vì sao tiểu thư lại gọi ta tới?
Trầm Thước Hi "Ân" một tiếng,