Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia

Chương 447: Chia Sẻ Bí Mật


trước sau


CHƯƠNG 447: CHIA SẺ BÍ MẬT


Dịch giả: Luna Wong


Thánh Dương quốc.


Mạnh Thanh Hoan tỉnh dậy đã phát hiện mình nằm ở trên giường, nhưng nàng phân minh nhớ kỹ đêm qua mình ghé vào trên bàn ngủ, nghĩ đến là Trường Lan.


Đang nghĩ ngợi, cửa phòng liền bị người đẩy ra, Mạnh Thanh Hoan ngẩng đầu thấy Trường Lan bưng tảo thiện đi đến.


“Ngươi thực sự không để người bớt lo, ban đêm phong hàn sao ngươi lại ghé vào trên bàn ngủ mất thế? Thân ngươi vừa mới tốt, nếu như không chú ý chút sau này sẽ tích thành bệnh.”



Mặc dù lời của Trường Lan mang theo chút trách cứ, nhưng tràn đầy quan tâm.


Mạnh Thanh Hoan tăng ngồi dậy, cười hì hì quay Trường Lan nói: “Có y tiên công tử như ngươi ở, ta sợ cái gì?”


Trường Lan ôn nhuận cười, ánh mắt tràn đầy cưng chìu nhìn nàng, hắn buông cơm nước trong tay xuống, mặt mang vẻ nghi hoặc hỏi nàng: “Ta thấy ngày hôm nay tâm tình của ngươi không tệ.”


Tâm tình của Mạnh Thanh Hoan tốt hay xấu hắn một mắt liền có thể nhìn thấu, hôm qua Mạnh Thanh Hoan còn đầy mặt u sầu, tâm tình tích tụ, nhưng bây giờ sáng sớm đã thấy nàng coi như chuyện gì cũng không có.


Mạnh Thanh Hoan đứng dậy, đi tới trước bàn nhìn cơm nước Trường Lan bưng tới, là cháo trắng món ăn nhỏ thập phần nhẹ, ánh mắt nàng săm nụ cười nhàn nhạt, ngẩng đầu nhìn Trường Lan hỏi: “Là ngươi làm?”


Mặt mày xinh đẹp của Trường Lan khẽ động, nhàn nhạt cười nói: “Chẳng biết có hợp khẩu vị của ngươi hay không, nếm thử đi.”


Mạnh Thanh Hoan ngồi xuống ở trước bàn, cầm đũa lên thử món nhỏ, nàng gật đầu, trong ánh mắt tràn đầy tiếu ý, trêu nói: “Ta cảm thấy thế giới này quá công bình, vì sao nam nhân ngươi tướng mạo tốt, chỉ số thông minh cao, ngay cả trù nghệ đều nhất đẳng như thế?”


Trường Lan mím môi, tựa hồ ở nghiêm túc suy tư vấn đề này của Mạnh Thanh Hoan, hắn suy nghĩ một chút nói: “Ta có thể lý giải là, ngươi đây là đang khen ta sao?”


Mạnh Thanh Hoan cười ha hả, nàng vốn tưởng rằng Trường Lan tính tình thanh nhã, sẽ không nói đùa, nhưng hôm nay xem ra, nam nhân này phân minh cũng có hài hước.


Tựa hồ lo lắng nhiều ngày tới đều tản ra, Mạnh Thanh Hoan cao hứng ăn tảo thiện Trường Lan chuẩn bị cho nàng.



Chợt nghe Trường Lan nhẹ giọng nói: “Toàn công công nói, đêm qua phụ hoàng tựa hồ ngủ không ngon, hắn nghe phụ hoàng một mực gọi Phất Vân.”


Sáng nay vào triều, Trường Lan cũng nhìn ra tinh thần của phụ hoàng của hắn không đủ, tựa hồ trong một đêm già đi rất nhiều.


Mạnh Thanh Hoan nghĩ đến những lời đêm qua Bạch Thời Nguyệt nói với nàng, nàng buông đũa xuống, vẻ mặt nghiêm túc nói với Trường Lan: “Trường Lan, chuyện giữa phụ hoàng ngươi và Vu Phất Vân, ta đã biết.”


Trường Lan có chút kinh ngạc nhìn hắn.


Mạnh Thanh Hoan liền nói chuyện của Bạch Thời Nguyệt, cùng với lời đêm qua của Bạch Thời Nguyệt đều nói với Trường Lan một lần.


Bookwaves.com

Nghe xong Mạnh Thanh Hoan nói, Trường Lan rõ ràng có chút ngoài ý muốn, nhất là biết Bạch Thời Nguyệt tồn tại, liền đến Dạ Quân Ly đều không biết, trong lòng của hắn thỏa mãn.


Hắn biết, trên người Mạnh Thanh Hoan còn có rất nhiều bí mật, mà những bí mật này còn là chuyện Dạ Quân Ly không biết!



Nhưng chuyện của Bạch Thời Nguyệt, tiểu cửu nguyện ý chia sẻ với hắn, hắn đã rất vui vẻ.


“Chúng ta đây trở về Dạ Chiêu tìm kiếm khối điếu trụy kia, giúp đỡ phụ hoàng ta tìm về ký ức đi.”


Lúc nói chuyện Trường Lan ngẩng đầu nhìn ngoài cửa sổ, ánh mắt thanh nhã mang theo chìm sắc sâu kín nói: “Ta tin tưởng nếu như phụ hoàng nhớ lại đoạn chuyện cũ kia, hắn cũng sẽ không thống khổ như vậy, tối thiểu giữa bọn họ có một đoạn quá khứ tốt đẹp, không phải sao?”


Mạnh Thanh Hoan hăng hái gật đầu, thế gian này tốt đẹp nhất không phải kết quả, mà là quá trình! Đối với Tiêu Tầm Dương mà nói, đoạn chuyện cũ trong Vân Dương cốc kia, mới là hồi ức hắn suốt đời trân quý nhất.


Hồi ức này, nàng nhất định giúp hắn tìm trở về!



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện