"Ha!" Lam Thiên Vũ bật cười, đột nhiên cô có một loại ảo giác rất nực cười, bọn họ là một cặp đôi tình cảm sâu đậm, trong tình huống nguy hiểm, hắn liều mình bảo vệ cô rồi bị thương nặng, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc nhưng vẫn lo lắng cho sự an nguy của cô, không ngừng giục cô chạy đi, còn cô thì lại bất chấp nguy hiểm tính mạng mà cứu hắn, không chịu buông tay…
Đúng là cảm động, chẳng qua bọn họ lại chẳng phải tình nhân gì cho cam, mà lại là kẻ thù không đội trời chung.
Cô biết, sau này nhất định cô sẽ hối hận vì đã cứu hắn, nhưng lại vẫn như ma xui quỷ khiến như lần trước cản một phát súng cho hắn, kết quả chẳng những không được báo đáp, mà còn bị hắn sỉ nhục.
Cô thật sự nên bỏ lại Dạ Diễm cả lại đây tự sinh tự diệt, nhưng cô lại là kẻ hèn hạ, kể cả đứng trước kẻ thù cũng không thể thấy chết mà không cứu.
Không biết lần này cứu hắn xong, cô lại gặp phải báo ứng gì nữa đây!
Lam Thiên Vũ không muốn nghĩ ngợi nhiều nữa…
Dùng hết sức bình sinh của mình, cuối cùng Lam Thiên Vũ cũng kéo được chân của Dạ Diễm ra, kéo hắn xuống xe, Dạ Diễm vốn cao lớn, lúc này thì lại chẳng khác gì một bao quần áo, cô đã dồn hết sức nhưng hắn vẫn bất động tại chỗ, Lam Thiên Vũ tức giận hét lên: "Anh chết rồi đấy à? Cử động đi, mau lên!!!"
Dạ Diễm đang hôn mê, đột nhiên nghe thấy tiếng hét của Lam Thiên Vũ, hắn mở mắt ra, chật vật bò ra ngoài.
Lam Thiên Vũ phát hiện bên dưới bình xăng có một đốm lửa nhỏ, cô sợ hãi tới tái cả mặt: "Sắp nổ rồi, sắp nổ rồi."
"Đi đi!" Dạ Diễm đẩy Lam Thiên Vũ.
"Muốn đi thì cùng đi." Lam Thiên Vũ cúi người xuống dìu hắn.
Dạ Diễm ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy kiên quyết của cô hiện lên trong tầm mắt mơ hồ của hắn, bao nhiêu lạnh lùng trong lòng hắn dần dần tan chảy, có thể là do bản năng muốn sống của con người kích thích hắn, Dạ Diễm đứng dậy, dựa vào Lam Thiên Vũ đi xa khỏi chiếc xe…
Nhưng đã không kịp nữa rồi, đốm lửa kia đã chạm tới bình xăng, Lam Thiên Vũ vừa quay đầu lại nhìn, trái tim đập loạn như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, trong đầu hiện lên hai chữ, thôi xong, thôi xong rồi, bọn họ xong rồi!
"Thiên Vũ—"
Trong khoảnh khắc nguy kịch ấy, đột nhiên một giọng nói quen thuộc truyền tới từ phía sau, sau đó một cánh tay mạnh mẽ
ôm lấy cô.
Tiêu Hàn một tay ôm Lam Thiên Vũ, một tay đỡ Dạ Diễm, vội vàng chạy.
"Ầm—"
Từ sau lưng bọn họ truyền tới một tiếng nổ vang trời, chiếc xe kia nổ tung, ngọn lửa lớn cháy hừng hực giữa không trung, khói bay mù trời.
Tiêu Hàn xoay người che chắn cho Lam Thiên Vũ, bên tai là tiếng nổ đinh tai nhức óc, mắt hắn tối sầm lại, rơi vào hôn mê…
- -----Đường phân đoạn------
Không biết đã qua bao nhiêu lâu, trong cơn hôn mê, Lam Thiên Vũ nghe thấy một giọng nói quen thuộc, Lãnh Nhược Băng đang đứng bên cạnh gọi cô: "Thiên Vũ, Thiên Vũ!"
Giọng điệu của bà ấy lúc này ôn nhu hệt như trước đây, khiến Lam Thiên Vũ có cảm giác cô đã trở về khi còn nhỏ, khi mà nhà bọn họ còn rất hạnh phúc.
"Không cần lo lắng, Thiên Vũ và thai nhi trong bụng cô ấy đều rất an toàn." Nguyên Thanh là bạn học của Lãnh Nhược Băng, cũng là bạn tốt mấy chục năm của bà ấy, hiện đang là trưởng khoa phụ sản của bệnh viện nhân dân số một.
"Ai…" Lãnh Nhược Băng đau đầu đỡ trán, sắc mặt căng thẳng như thể đang bị ngàn vạn cân đè nặng xuống, vốn dĩ bà đã phải chịu đả kích rất lớn vì chuyện Thiên Vũ mang thai rồi, vậy mà lúc nãy Tiêu Hàn lại thừa nhận đứa con kia không phải của hắn mà là của Dạ Diễm, chẳng khác nào bị sét đánh trúng.
Trầm Ngưng Nhã một lòng muốn gả cho Dạ Diễm, hiện tại cô ta còn đang sốt ruột bất an canh giữ trong phòng bệnh của hắn, nếu cô ta biết chuyện này, không biết hai chị em sẽ lại cãi nhau thế nào nữa đây, đúng là oan nghiệt, sao lại trở thành như vậy chứ.
"Lãnh tổng!" Nữ trợ thủ Tề Hoa đi vào phòng bệnh, nói nhỏ, "Lão thái gia nhà họ Dạ đã tới Cảng Đô rồi, máy bay chuyên dụng của bọn họ vừa mới hạ cánh, đang trên xe đi tới đây."
Lãnh Nhược Băng khẽ nhướn mày, lập tức phân phó: "Mau gọi điện thoại cho Trầm tổng, bảo hắn tới đây."
"Vâng!"