Thương Định Đầu Tiên: Khuất Phục Chồng Ác Ma

Sinh Một Đàn Chắt Trai


trước sau

"Không đồng ý!" Lam Thiên Vũ trả lời không hề do dự, "Con không cần kiểu chịu trách nhiệm ấy, chuyện của con, tự con chịu trách nhiệm."

"Vậy đứa bé này, con định làm thế nào đây?" Lãnh Nhược Băng cau mày nhìn cô.

Lam Thiên Vũ khẽ mím môi, không biết phải trả lời như thế nào, nhà cô xảy ra chuyện từ khi cô còn nhỏ, cho nên Lam Thiên Vũ cực kỳ có khát vọng về tình thân, khi Lãnh Nhược Băng bỏ đi, cô vô cùng căm hận loại cha mẹ không có trách nhiệm như vậy, mặc dù ngoài miệng cô nói đã tha thứ cho bà, nhưng thực ra trong lòng vẫn không thể quên được chuyện cũ.

"Con nghĩ cho kỹ một chút đi." Lãnh Nhược Băng thở dài một cái rồi định ra ngoài.

"Mẹ yên tâm đi, con sẽ không cướp người với Trầm Ngưng Nhã đâu." Lam Thiên Vũ nói.

Lãnh Nhược Băng dừng bước, quay đầu lại nhìn cô: "Con và Ngưng Nhã đều là con gái mẹ, mẹ hi vọng cả hai đều có được hạnh phúc, nhưng đâu phải Dạ Diễm kết hôn với ai thì người đó sẽ hạnh phúc chứ, vận mệnh của con là do chính con nắm giữ! Con đã có đứa bé này rồi, thì phải nghĩ cho kỹ, rốt cuộc con có thể chịu trách nhiệm với nó hay không, đã quyết định thì không thể thay đổi, những chuyện khác, con không cần nghĩ tới."

Nói xong, Lãnh Nhược Băng rời đi.

Lam Thiên Vũ rơi vào trầm tư, cô đã oán hận Lãnh Nhược Băng nhiều năm nay, lúc nào cũng cảm thấy lời bà ấy nói chẳng dễ nghe chút nào, nhưng những lời Lãnh Nhược băng vừa nói lại khiến cô tự nhìn lại bản thân, cô có hạ quyết tâm bỏ đứa bé này đi được hay không, nếu cô đã quyết tâm muốn bỏ thì cho dù Dạ gia có quyền lực đến thế nào đi chăng nữa, bọn họ cũng không thể ép cô giữ lại được, còn nếu cô không đủ tàn nhẫn bỏ đứa bé này đi, chắc chắn nhà họ Dạ sẽ không cho phép đứa trẻ nhà bọn họ lưu lạc bên ngoài, như vậy cô và nhà họ Dạ sẽ phải dây dưa qua lại…

**

Dạ Diễm nhìn Trầm Ngưng Nhã khóc lóc sướt mướt như mưa, hắn cảm thấy rất phiền phức, trong đầu nhớ lại chuyện Lam Thiên Vũ không bỏ lại hắn trong thời khắc sinh tử, trong lòng đột nhiên cảm thấy ấm áp, trước đây khi rơi vào hôn mê hắn chỉ nhớ tới Cung Vũ Dao, nhưng lần này hắn lại nhớ tới người khác nhiều hơn, Lam Thiên Vũ.

"Diễm, ăn chút cháo đi." Trầm Ngưng Nhã đưa bát cháo dinh dưỡng tới bên miệng Dạ Diễm.

Hắn cau mày quay mặt qua một bên: "Cô…đi ra ngoài đi.""Em phải ở
lại đây chăm sóc anh." Trầm Ngưng Nhã vẫn chưa ngừng khóc, nghẹn ngào nói,

"Em không thể để anh tiếp tục xảy ra chuyện được, em muốn đích thân bảo vệ anh mới yên tâm."

"Bị thương không nhẹ đấy nhỉ." Một giọng nói quen thuộc bỗng vang lên, trong giọng nói ấy còn có vài phần lạnh lùng.

Dạ Diễm ngẩng đầu lên nhìn Dạ lão thái gia. Nhếch miệng mỉm cười: "Cháu biết…ông sẽ…tới mà."

"Gia gia!" Trầm Ngưng Nhã vội vàng chào hỏi, vừa cung kính lại thân thiết, "Sao gia gia lại tới đây, mau ngồi đi."

"Vất vả cho cháu rồi." Dạ lão thái gia nhìn Trầm Ngưng Nhã, rồi quay sang nói với Dạ Diễm, "Ta vốn muốn tới sớm để giám sát chuyện kết hôn của cháu, nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện ngoài dự kiến, cháu đem đến cho ta rất nhiều "kinh hỉ" đấy!" Dạ lão thái gia cố tình nhấn mạnh hai chữ "kinh hỉ", giọng nói có mấy phần châm chọc.

"Ha!" Dạ Diễm không tức giận cũng chẳng giải thích gì, chỉ cười đáp.

"Cứ thấy cái kiểu cợt nhả của cháu là ta lại tức giận." Dạ lão thái gia vỗ mạnh vào gáy Dạ Diễm.

"A, đau!" Dạ Diễm cười vui vẻ, "Người làm gia gia kiểu gì vậy? Thật độc ác!"

"Tiểu tử thối, bị mất máu nhiều thế rồi mà miệng lưỡi vẫn lợi hại như vậy." Tuy Dạ lão thái gia quở trách hắn nhưng ông lại thoải mái mỉm cười, "Cháu nói xem, nhiều sát thủ truy sát như vậy thì không xảy ra chuyện, sao lần này lại tự gây tai nạn rồi?"

"Con người… phải có lúc này lúc khác chứ." Dạ Diễm mỉm cười.

"Cháu cẩn thận một chút đi, nhà họ Dạ chúng ta chỉ có mình cháu là cháu trai mà thôi, độc đinh bốn đời đấy." Dạ lão thái gia nghiêm túc cảnh cáo.

"Được rồi, sang năm cháu sẽ… sinh cho người… một đống chắt trai, sẽ không còn là… độc đinh nữa." Dạ Diễm vui vẻ mỉm cười, khiến vết thương trên cổ đau nhói, hắn lập tức ngừng cười, không dám cử động mạnh nữa.

Dạ lão thái gia dùng ánh mắt sắc lẹm nhìn hắn sau đó dời ánh mắt sang nhìn Trầm Ngưng Nhã:

"Ngưng Nhã, cháu vất vả rồi, đưa cha cháu về nghỉ ngơi trước đi."


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện