" Làm sao có thể chứ?" Thượng Quan Duẩn đi tới, " Rõ ràng ta nghe được nơi họ nói chính là nơi này!"
Mộ Cửu đang muốn mắng hắn, bỗng ánh mắt Lục Áp lóe lên, thấp giọng: " Có người đến! Nhanh trốn đi!" Nói rồi, hắn kéo hai người họ ra phía sau một nhánh san hô khổng lồ, trong nháy mắt phục hồi thạch lao về nguyên trạng.
Đáy hồ an tĩnh trong chốc lát, dần dần truyền đến tiếng ai đó nói chuyện.
Từ phía xa có ba người bước vào thạch lao, người đi trước chính là Ly Băng! Hai người phía sau hắn mặc trang phục thêu kí hiệu huyền điều, hiển nhiên là trang phục của Xiển giáo!
" Hai kẻ này là đồ giả, việc này có vấn đề!" Thượng Quan Duẩn không nhịn được lên tiếng.
Mộ Cửu nhìn hắn, sau đó lại tiếp tục quan sát.
Chỉ thấy Ly Băng nói: " Những thứ cần lấy đã lấy được chưa?"
Hai kẻ còn lại liền giơ lên túi vải không lớn không nhỏ: " Đều ở đây. Một cái cũng không sót!"
Ly Băng cầm lấy kiểm tra, lại nói: " Chờ những người còn lại trở về liền có thể hành động."
Mộ Cửu mười phần không biết nói gì. Xem ra sự việc Thanh Khâu qua đi, Vũ Đức cũng không thu tay lại, chỉ là không biết lần này lại đi gây án ở đâu? Nhìn đồ trên tay những kẻ kia, chẳng lẽ lại đi đoạt pháp khí? Vũ Đức trộm pháp khí bất quá chỉ là trên danh nghĩa, làm dấy lên mâu thuẫn của Xiển giáo với các giới mới là thật, lần này cuối cùng cũng trốn không thoát!
Rất nhanh sau đó lại có người đến, cũng ăn mặc xiêm y tương tự, nội dung trò chuyện với Ly Băng cũng giống trước như đúc.
Rất hiển nhiên, Ly Băng không thực sự bị Vũ Đức nhốt lại, mà cố ý dựa vào nghi ngờ của nàng mà đưa hắn hạ giới, đến đây khắc phục hậu quả.
Chẳng trách bốn phía thậm chí ngay cả người trông coi cũng không có.
" Đi thôi."
Sauk hi Ly Băng thấp giọng nói vài câu với họ liền quay người bước ra ngoài.
Chờ chúng đi xa, ba người Mộ Cửu cũng hóa thánh cá tôm bám theo sau.
Ra khỏi hồ, đằng vân bay lên trời, họ lại ẩn thân đuổi theo.
Ánh trăng soi sáng đại địa, hai nhóm người trước sau hướng về phía Nam mà đi.
Cuối cùng, đến Nam Di, Ly Băng hạ mây xuống, tiến vào một mảnh rừng, dừng lại trước một núi đá không quá nổi bật. Sau đó, hắn gạt dây leo che cửa đá, đẩy cửa vào, rất nhanh đóng cửa lại.
Mộ Cửu ghé đầu nhìn dòng chữ khắc trên cửa đá: Hỏa Vương sơn.
Chưa từng nghe nói đến cái tên này, ngọn núi này cũng không nổi bật, hẳn là Vũ Đức bởi vì điều này nên mới lựa chọn nó.
" Nơi này nhất định là nơi thu thập bảo khí, chúng ta vào xem." Mộ Cửu nói.
Lục Áp gật đầu, mang theo họ thẳng tắp bước vào động đá.
Mới bước vào trong động, chỉ thấy linh lực như sóng lớn, từng đợt nối tiếp nhau vọt tới, mà tiếng rồng ngâm đặc hữu của bảo khí cũng lúc cao lúc thấp vang lên không dứt bên tay, càng đi về phía trước luồng rung động này càng mạnh, mặc dù không đến nỗi khiến người ta đứng không vững nhưng cũng vô cùng cường hãn.
" Mau nhìn kìa!"
Thượng Quan Duẩn đi trước dừng bước, chỉ vào trong động kinh hô.
Tại khoảng trống giữa động chất đầy pháp khí, từng luồng linh quang chói mắt tỏa ra khiến người ta không mở mắt được, đưa mắt nhìn qua, những thứ này chiếm cứ hơn nửa sơn động!
" Kim Bạt của Thượng Quan gia ta!"
Thượng Quan Duẩn một bước vọt tới phía trước, cầm lấy Kim Bạt đang tỏa kim quang sáng rực: " Mụ nội nó, quả nhiên là ở đây!.... Đây không phải là lọ linh xà của Thanh Xà tinh sao? Còn có Ngũ Tinh giáp trấn môn nhà gấu ngựa! Tất cả đều ở đây, ta thật muốn xem xem Vũ Đức hắn lần này trốn đi đâu? Độc Giác Thú đâu?"
Mộ Cửu kích động đến không nói nên lời, nghe vậy liền quay đầu nhìn bốn phía, Lục Áp theo sau nàng bình thản lên tiếng: " Đang đến."
Đang nói, tiếng bước chân liền truyền đến, quả nhiên chính là Ly Băng cùng bốn, năm tên "đệ tử Xiển giáo".
Hóa ra Lục Áp mang họ xuyên sơn vào đây so với đám người này còn nhanh hơn!
" Kẻ nào?!"
Ly Băng nhìn thấy họ đầu tiên, lập