Editor: Thienyetkomanhme
"Ơi!"
Bà Thạch lên tiếng sau nói: "Đây là bạn trai của Đông Đông? Cậu chàng này lớn lên thật tuấn tú."
Nguyễn Miên Man bị lời này của bà làm giật mình, vội giải thích nói: "Không phải, đây là cháu trai của ông Ngô."
"Cái gì? Bạn trai của cháu là cháu trai của ông Ngô? Tốt tốt, cháu cùng ông Ngô vốn là chỗ thân thiết, hiện tại thân càng thêm thân, càng tốt." Bà Thạch cười híp mắt, hiển nhiên là thiệt tình thay cô cảm thấy cao hứng.
"Bà Thạch, bà nghe lầm rồi, chúng cháu không phải...... Không phải như bà nghĩ đâu." Khuôn mặt trắng nõn của Nguyễn Miên Man nổi lên một tầng màu đỏ, không biết là do vội hay là xấu hổ.
"Cậu trai này, Đông Đông là cô gái tốt, cậu nên đối tốt với con bé." Âm lượng lời nói của Nguyễn Miên Man không đủ lớn, bà Thạch đại khái không nghe thấy, quay đầu nói với Tư Cảnh Lâm, tiếp tục đi về phía trước.
"Bà Thạch tuổi lớn có chút nghễnh ngãng, không phải cố ý, em, em phải trở về thả Quả Quýt Nhỏ ra, anh đi thong thả." Nguyễn Miên Man cũng không dám nhìn người bên cạnh, giải thích một câu, vội xoay người đi về.
Tư Cảnh Lâm nhìn cô càng đi càng nhanh, lúc sau còn biến thành chạy chậm, ánh mắt khẽ nhúc nhích.
Trở lại tiệm cơm chiên Hạnh Phúc, Nguyễn Miên Man trực tiếp ngồi xuống cái ghế ngay cửa, đôi tay che khuôn mặt vẫn còn hơi nóng hét nhỏ: "A......"Thẳng đến hơn mười phút sau, tự an ủi chính mình anh Cảnh Lâm bận rộn như vậy, hẳn là sẽ không đem chuyện hiểu lầm nhỏ này để ở trong lòng, cô lúc này mới chậm rãi bớt xấu hổ.
Chờ lên lầu đem tiểu mèo béo từ phòng thả ra, cùng nó chơi một hồi, lại xem TV, Nguyễn Miên Man nhìn đến bánh kem cùng trà sữa anh mang tới, trong đầu đột nhiên lại hiện lên câu nói của bà Thách —— Đây là bạn trai của Đông Đông? Cậu chàng này lớn lên thật tuấn tú.
Đã đến tuổi biết yêu cái đẹp, bị người khác hiểu lầm là có bạn trai, mà người này các phương diện đều không thể bắt bẻ, ngày thường đối với cô lại rất tốt, cô sẽ sinh ra một chút mơ mộng cũng là bình thường.
Bất quá, Nguyễn Miên Man cảm thấy anh ấy chỉ xem cô là em gái, bởi vậy mình không được suy nghĩ miên man.
"Mày đừng nghĩ tới chuyện này nữa!" Cô vỗ nhẹ đầu mình một chút, đứng dậy chuẩn bị đem bánh kem cùng trà sữa lập giải quyết, chú ý tới bên cạnh còn có một cái túi giấy.
Đây là?
Cô đem túi mở ra, phát hiện bên trong là một cái hộp, hộp mở ra, có một bộ giấy và bút mực.Nhớ lại ngày hôm qua, trong điện thoại có nhắc qua một câu hôm nay định đi mua giấy và bút mực, Nguyễn Miên Man phản ứng lại, đồng thời trong lòng lại có vài phần gợn sóng.
"Mieo ô ~"
Nghe được tiếng kêu của Quả Quýt Nhỏ, quay đầu nhìn đến nó vươn móng vuốt một hồi sờ sờ hộp bánh kem, một hồi chạm vào ly trà sữa cái, Nguyễn Miên Man duỗi tay đem nó từ trêи bàn ôm xuống.
Cầm chút thịt khô cùng cá khô đặt vào chậu cơm của nó, Nguyễn Miên Man rửa sạch tay rồi một lần nữa ngồi xuống, bắt đầu thưởng thức trà chiều của mình.
Trà sữa là vị Dâu Tây, còn mang theo chút lành lạnh, uống lên hương thuần ngon miệng, mang theo hơi thở ngọt ngào của Dâu Tây thấm nhập vào trong lòng.Bánh kem là bánh xoài ngàn tầng, mặt trêи còn có 2 trái anh đào, tinh xảo xinh đẹp lại mỹ vị.Nguyễn Miên Man ăn xong, cả người đều lộ ra vài phần ngọt ngào mùi trái cây thêm mùi sữa.
Trước khi cô ăn xong, Quả Quýt Nhỏ đã giải quyết xong cá khô, thịt khô rồi chạy ra ngoài chơi.Nó không ở đây nghịch cũng tốt, Nguyễn Miên Man ngồi nghỉ ngơi, từ hộp lấy ra một tờ giấy Tuyên Thành trải ra, bắt đầu mài mực.
Mực mài tốt, cô lấy từ trong hộp một chiếc bút lông thủ công tinh tế chấm vào mực, viết xuống một câu —— một sớm xuân tẫn hồng nhan lão, hoa lạc người vong hai không biết.
Không nói ở đây, chính là trước lúc xuyên qua cô cũng có một đoạn thời gian không luyện chữ rồi, bút pháp không tránh được có chút trúc trắc.Nguyễn Miên Man liền luyện một câu này mười mấy lần, tạm thời gác xuống bút, cầm di động chụp một tấm ưng ý gửi cho Tư Cảnh Lâm, cảm ơn anh tặng giấy và bút mực.
Trong công ty, Tư Cảnh Lâm nhận được tin nhắn nhăn của cô, thưởng thức ảnh chụp một hồi lâu mới trả lời cô.
【 Chữ không tồi, chỉ là thơ không tốt lắm. 】
【 Gần đây đang xem Hồng Lâu Mộng? 】
Nguyễn Miên Man nhận được tin nhắn, trả lời đúng là xem Hồng Lâu Mộng, nhất thời nghĩ không ra viết cái gì mới viết câu này.
Có ông Ngô - một giáo viên làm trưởng bối, Tư Cảnh Lâm chẳng những cũng học quá thư pháp, phương diện văn hóa tu dưỡng cũng thực không tồi, hai người vì thế liền nói chuyện phiếm về phương diện thư pháp cùng văn học.
Đại khái do không phải mặt đối mặt, Nguyễn Miên Man mặc dù còn nhớ rõ chuyện phía trước, nhưng cũng không cảm thấy xấu hổ.
Nói chuyện phiếm kết thúc, Tư Cảnh Lâm nhắc tới lần trước cô đáp ứng viết chữ cho mình.Nguyễn Miên Man vì thế hỏi anh muốn viết cái gì.
【 Kinh Thi · Trịnh Phong · Tử Câm. 】
【 Vâng. 】
Nguyễn Miên Man không nghĩ nhiều, trực tiếp đồng ý, chuẩn bị luyện chữ thật tốt rồi viết cho anh.
Ngày mai trong tiệm liền bắt đầu buôn bán trở lại, vào ban đêm, Nguyễn Miên Man ngủ sớm hơn bình thường một chút.
Buổi sáng ngày tiếp theo.Chu Linh đi vào trong tiệm, cùng cô chào hỏi xong lại nói: "Hôm nay muốn chuẩn bị nhiều nguyên liệu nấu ăn hơn hay không? Chị xem khu bình luận tối hôm qua liền có không ít khách hàng đang nói hôm nay muốn ăn nhiều món."
"Vậy nhiều chuẩn bị nhiều một chút, hôm nay còn trong kỳ nghỉ, bọn họ nếu là đặt không được cơm hộp, sợ là sẽ trực tiếp tới trong tiệm." Nguyễn Miên Man hiển nhiên là nhớ tới buổi tối trước ky nghỉ 01/05, trong tiệm vô cùng náo nhiệt.
Chu Linh sau khi gật đầu, trực tiếp về nhà kéo xe ba bánh đi chợ mua nguyên liệu nấu ăn.Chờ chị mua xong nguyên liệu nấu ăn trở về, Nguyễn Miên Man đột nhiên nhớ tới lúc trước có khách hàng kêu cô ra món mới, vì thế từ trong đống nguyên liệu lấy ra khổ qua, thịt bò, trứng gà, thử làm một chút cơm chiên trứng khổ qua thịt bò.
Khổ qua xanh biếc cùng thịt bò màu tương, với cơm màu vàng ruộm, thoạt nhìn thập phần làm người ta muốn ăn.
Chu Linh nếm thử, khen không dứt miệng: "Cảm giác nguyên liệu nào đến tay em đều có thể làm thành mỹ vị, ăn quá ngon!"
Nguyễn Miên Man chính mình cũng nếm một ngụm, trực tiếp chụp ảnh tải lên thực đơn.
"Chị nói xem hay là dứt khoát lại thêm món canh khổ qua?" Tải lên thực đơn xong, cô đột nhiên nghĩ tới.
Chu Linh nghe vậy, nhịn không được cười rộ lên: "Khổ qua nhồi thịt, cơm chiên khổ qua, canh khổ qua, em chuẩn bị làm một cái phần ăn toàn khổ qua sao? Tuy rằng em làm khổ qua không bị đắng, nhưng này ba cái tên xếp vào cùng nhau đều làm chị cảm thấy khổ."
Nguyễn Miên Man cũng cười rộ lên, sau đó nói: "Khổ qua thanh nhiệt giải nhiệt, dưỡng huyết ích khí, mùa hè ăn nhiều một chút khá tốt."
10 giờ rưỡi, cửa hàng vừa mới bắt đầu buôn bán, số lượng cơm hộp trực tiếp hết một nửa, còn chưa tới 11 giờ, một nửa còn lại cũng hết sạch.
Vẫn là Chu Linh sợ làm không kịp, cố ý khống chế
thời gian nhận đơn, bằng không đại khái mở cửa hàng chưa tới một phút, toàn bộ cơm hộp đều bị mua sạch.
Hạ đơn thành công khách hàng theo mới có thời gian đi khu bình luận nói chuyện, đề tài tự nhiên không thể thiếu món mới cơm chiên khổ qua cùng canh khổ qua.
【5 còn: Bà chủ quả thực là có chấp niệm với khổ qua, thế nhưng cùng lúc cho ra hai món mới đều liên quan tới khổ qua. 】
【nx: Nhìn đến liên tiếp ba món "Khổ", miệng tôi đều đắng ngét. 】
【hq: Dù vậy, nhìn đến món cơm chiên mới tôi vẫn nhịn không được đặt đơn. 】
【kl: Tôi cũng là, nếu mẹ tôi biết tôi hiện tại thế nhưng chủ động tìm "Khổ" ăn, đại khái sẽ thực vui mừng. 】
......
Người đặt được cơm hộp có thể thảnh thơi, thảnh thơi mà ngồi ở trong nhà, một bên chờ một bên dạo khu bình luận, người không đặt được cơm hộp đã chuẩn bị ra cửa, tự mình đi trong tiệm ăn.
Tiệm cơm chiên Hạnh Phúc.Chu Linh nhìn đến đơn hàng nọ có ghi chú, đi tới bên người Nguyễn Miên Man nói: "Có khách chỉ đặt được đậu phộng bọc đường cùng đậu phộng rang nói cô ấy bệnh không tới được, hiện tại muốn ăn một chén cơm chiên trong tiệm."
Chị nói còn chưa dứt lời, Nguyễn Miên Man liền mang theo vài phần lo lắng tiếp nhận di động trong tay chị: "Em gọi điện thoại qua hỏi một chút cô ấy muốn ăn cơm chiên gì."
Nguyễn Miên Man vẫn là lần đầu liên hệ khách hàng, có chút không thuần thục, bất quá tốt xấu thành công gọi qua được.
Cách hồ Lô hẻm không xa, căn chung cư nào đó có một cô gái trẻ tuổi một mình ở trong phòng, khí sắc không tốt lắm đang rót chén nước, di động đột nhiên vang lên.
Đại khái là ngày thường rất ít có người gọi điện chô cô, cô nghe được tiếng chuông liền lộ ra biểu tình nghi hoặc cầm lấy di động.Đầu năm nay điện thoại quấy rầy quá nhiều, nhìn đến dãy số lạ, cô do dự hai giây mới tiếp điện thoại.
Điện thoại vừa chuyển, phía đối diện liền truyền đến giọng nữ ôn nhu dễ nghe, tỏ vẻ chính mình là chủ tiệm cơm chiên Hạnh Phúc, hỏi cô muốn ăn loại cơm chiên nào.
Cô đứng hình hai giây, đột nhiên nhớ tới, mới vừa rồi không cướp được cơm chiên liền tùy tay ghi chú một chút.
Nghe ngữ khí của bà chủ, tựa hồ đem ghi chú của cô coi là chuyện ngiêm trọng, cô ho khan một tiếng sau có điểm ngượng ngùng giải thích: "Tôi không có việc gì, chính là có chút cảm mạo, ghi chú cũng là viết linh tinh thôi."
Hôm nay xác thật cô có chút cảm mạo, cái này cũng không phải nói bậy.
"Không có việc gì là tốt rồi, cô ăn được khổ qua không? Bằng không cho cô một phần cơm mới ra trong tiệm, cơm chiên trứng khổ qua thịt bò?"
Ai có thể cự tuyệt được cơm chiên của tiệm cơm chiên Hạnh Phúc? Hơn nữa đây còn là món mới đó.Cô đồng ý ngay, vội nói: "Cảm ơn bà chủ, cô đem số WeChat gửi cho tôi, tôi chuyển khoản tiền cơm qua."
"Không cần, cô nhớ rõ uống nhiều nước ấm, cơm nước xong liền nghỉ ngơi."
Nguyễn Miên Man biết được cô không có sinh bệnh nặng liền yên lòng, bất quá từ thanh âm hữu khí vô lực của cô, đoán được trạng thái của cô cũng không quá tốt, vẫn là quan tâm thêm hai câu.
Còn tiền cơm chiên, từ lịch sử nhìn đến số đơn đặt hàng của cô ở trong tiệm, Nguyễn Miên Man hoàn toàn không ngại mời cô ăn một chén cơm chiên.
Trong chung cư, nữ khách hàng nhìn điện thoại đã tắt, trong lòng có loại cảm giác nói không nên lời.Một hai phải hình dung, thì đại khái là vừa không không biết xấu hổ lại có chút cảm động.
Làm một người tha hương, làm việc nơi đất khách, cô đối với trong nhà từ trước đến nay chỉ báo tin vui không nói chuyện buồn, hiện giờ bị cảm mạo, càng không thể cố ý tìm người nhà than thở.
Khi thân thể không thoải mái, tâm lý cũng trở nên yếu ớt, bỗng nhiên nhận được sự quan tâm đến từ chủ tiệm cơm, hoãn hoãn lại, đáy mắt cô đều có chút ướt át.
Chung cư chỉ có một mình cô, cô cũng không cần che giấu, rút ra một tờ giấy một bên lau đôi mắt một bên oán giận: "Bánh trôi cơm hộp cũng thật là, có chức năng tặng thưởng cho shipper, sao lại không có tặng thưởng cho cửa hàng!"
Oán giận xong, cô thông qua khung chat điên cuồng tag shipper.
Shipper đã tới tiệm cơm chiên Hạnh Phúc nhận được nhắc nhở liên tiếp, lo lắng có phải khách hàng muốn kêu hắn mua thêm cái gì hay không, nhất thời có chút đau đầu.Bất quá dù đâu đầu, tin nhắn của khách hàng vẫn là không dám không xem.
【@ shipper】
【@ shipper online sao? 】
【@ shipper tôi gửi anh 30 đồng, chính anh giữ lại 5 đồng, dư lại 25 đồng giúp tôi gửi cho chủ tiệm, thuận tiện thay tôi cảm ơn bà chủ đã quan tâm. 】
【@ shipper nhớ rõ nhất định phải chuyển đến, cảm ơn. 】
Nhân viên giao cơm xem xong tin nhắn liền yên tâm, đồng thời lại có điểm nghi hoặc, bất quá có thể thu được tiền thưởng là chuyện tốt, hắn cũng không hỏi nhiều, nói lời cảm tạ liền tỏ vẻ nhất định sẽ chuyển tiền tới chủ tiệm.
Trả lời xong, hắn đi xem, xác định vị khách hàng này đã đánh thưởng cho hắn 30 đồng, từ trong túi móc ra 25 đồng tiền mặt đưa cho Chu Linh.
Vị nhân viên giao cơm này cũng không có ở trong tiệm ăn cơm, nhìn đến hắn đưa tiền, Chu Linh có chút không thể hiểu được: "Anh là muốn ăn cái gì sao?"
"Không phải, đây là khách hàng nhờ tôi chuyển cho bà chủ. Đúng rồi, còn bảo tôi thay cô ấy cảm ơn bà chủ quan tâm." Nói xong, nhân viên giao cơm còn đem tin nhắn vừa rồi mở ra cho cô xem.Chu Linh xem xong tin nhắn lập tức hiểu được, cầm tiền đi vào phòng bếp nói cho Nguyễn Miên Man.
Nguyễn Miên Man nghe vậy, suy nghĩ một chút sau nói: "Vậy chị nhận lấy tiền cơm chiên đi, tiền dư đợi lát nữa nhờ nhân viên giao cơm mang về cho khách.""Được." Chu Linh gật đầu.