Editor: Thienyetkomanhme
"Đúng vậy, cũng không biết chuẩn bị nhiều nguyên liệu một chút."
"Nguyên liệu nấu ăn chuẩn bị không ít, chỉ là không nghĩ tới sinh ý sẽ tốt như vậy, phi thường cảm tạ mọi người đã tới ủng hộ, ngày mai chúng tôi sẽ rút kinh nghiệm, lại chuẩn bị đầy đủ hơn."
Thấy Chu Linh có chút chống đỡ không được, trợ lý Tôn tiến lên một bước nói.
Đêm nay hắn dính chút ánh sáng của tổng giám đốc nhà mình, tôm hùm đất, đậu phộng nấu nước muối cũng ăn không ít, lúc này không thể không tiến lên trợ giúp.
Hình tượng khí chất của trợ lý Tôn khá rốt, khi hắn mở miệng đại bộ phận khách hàng nữ liền không nói cái gì nữa, chỉ có một ít khách hàng nam vẫn không hài lòng.
"Chúng tôi đều đợi lâu như vậy, chẳng lẽ chờ vô ích?"
Một thanh niên áo lam tính tình không tốt lắm vừa dứt lời, lại bị bạn hắn đột nhiên kéo một cái, ngăn cản hắn tiếp tục nói chuyện, mở miệng nói: "Bán hết rồi cũng không có biện pháp, dù sao lễ hội ẩm thực cũng không chỉ có một ngày, ngày mai chúng ta lại đến là được."
Nói xong, lập tức lôi kéo tay bạn chạy lấy người.
Những khách hàng khác nghe được lời này, ngẫm lại cũng thấy đúng, đều chậm rãi tản ra.
"Mày gấp như vậy là định đi đâu?" Thanh niên áo lam bị bạn cứng rắn lôi đi, có chút không thể hiểu được.
Người bạn quay đầu lại thấy đã cách một khoảng với tiệm cơm chiên Hạnh Phúc, lúc này mới dừng lại bước chân, giơ tay vỗ vỗ ngực.
"Làm sao vậy?" Thanh niên áo lam tính tình tuy táo bạo, nhưng đối với bạn bè vẫn khá tốt, thấy hắn một bộ dáng nghĩ mà sợ, quan tâm nói.
"Người vừa rồi là trợ lý Tôn công ty tao." Nói xong, sợ hắn không biết trợ lý Tôn là ai, lại bổ sung, "Là trợ lý bên người tổng giám đốc công ty tao."
"Trời! lão đại à! Hắn sao lại ở chỗ này bày hàng?" Vẻ mặt thanh niên áo lam đầy kinh ngạc.
"Khẳng định không phải là quầy hàng của hắn, hẳn là hỗ trợ thân thích hoặc bạn bè đi."
"Còn may mày lôi tao đi nhanh, bằng không đắc tội người ta, vạn nhất người ta ghi thù mày thì dở rồi." Thanh niên áo lam cảm thấy may mắn.
"Tao chỉ là một tiểu nhân vật thôi, người ta chưa chắc nhớ rõ công ty có một người như tao đâu." Tự giễu xong, hắn lôi kéo bằng hữu tiếp tục đi dạo những quầy hàng khác.
Bọn họ rời đi, trước quầy hàng tiệm cơm chiên Hạnh Phúc, những khách mua được hai nồi cơm chiên cuối cùng đã nhận được cơm chiên của mình cũng không đi tìm vị trí ngồi, trực tiếp đứng ăn.
Vừa ăn, bọn họ vừa nói với Nguyễn Miên Man đang cùng Chu Linh thu thập đồ vật: "Bà chủ, sao cô không bán đậu hủ chiên vậy? Tôi còn nói tới đây mua đậu hủ chiên ăn."
"Còn có bánh chưng, cô gói bánh chưng thật ngon, lúc Đoan Ngọ căn bản không ăn đủ, ngày mai có thể gói chút bánh chưng bán không?"
"Tôi ngày mai nhìn xem, có thể làm liền chuẩn bị một ít." Nguyễn Miên Man nói.
"Chuẩn bị nhiều một ít, đặc biệt là tôm hùm đất."
"Đúng đúng đúng, chuẩn bị nhiều tôm hùm đất hơn, một cân căn bản không đủ ăn, tôi còn cố ý đi tìm quán mì sợi bên cạnh mua một phần mì không trộn với nước sốt tôm để ăn no."
"Anh ăn no sao còn tới ăn cơm chiên?"
"Còn không phải đi dạo một vòng lại đói sao."
"Bà chủ, cô đóng cửa sớm như vậy là chuẩn bị về nhà sao?" Có khách hàng thấy bọn họ đều thu thập đồ vật không sai biệt lắm, thuận miệng hỏi.
"Chuẩn bị đi dạo quầy hàng xung quanh." Nguyễn Miên Man cười nói.
"Mấy sạp khác chính là ăn chơi, hương vị đều không có ngon như cô làm."
"Đúng vậy, phía trước có một nhà cũng bán tôm hùm đất, bất luận là hương vị hay là vẻ ngoài đều kém hơn nhà cô."
"Tóm lại tới lễ hội ẩm thực chính là ăn cái không khí náo nhiệt, muốn nói hương vị, tôi cảm thấy quán nướng BBQ Nhất Phẩm phía trước không tồi, còn có một nhà bán bánh nướng cũng không tệ, bà chủ có thể đi xem."
"Được, cảm ơn cô." Nguyễn Miên Man gật đầu ghi nhớ hai cửa hàng nữ khách hàng giới thiệu.
"Tôi cảm thấy nhà bán sườn dê ở lô thứ ba hương vị khá tốt."
"Mặt sau có nhà bán bún ốc hương vị khá ngon, cũng không biết bà chủ có ăn được hương vị đó không."
Thấy cô định đi dạo, nhóm khách hàng sôi nổi chia sẻ mấy quầy hàng bọn họ cảm thấy không tồi.
Nguyễn Miên Man nhất nhất nói lời cảm tạ, cùng Tư Cảnh Lâm rời đi.
Vốn dĩ cô muốn rủ Chu Linh cùng trợ lý Tôn cùng đi dạo, nhưng người trước nói bà Vương đã mang theo An An về, muốn về nhà bồi con gái, người sau tỏ vẻ lúc sớm đã đi dạo một chút rồi, hiện tại không muốn đi tiếp, vì thế cũng chỉ còn lại hai người bọn họ cùng nhau.
"Thật náo nhiệt!"
Từ lúc Nguyễn Miên Man xuyên tới, rất ít ra cửa buổi tối, mặc dù ra cửa, cũng đều là ở phụ cận hẻm Hồ Lô, đây vẫn là lần đầu tiên cô thưởng thức cảnh đêm thành thị.
Bất luận là đèn màu trên đầu, hay là âm nhạc cùng âm thanh mời gọi từ các sạp hàng, hay người đi đường tới tới lui lui mang theo gương mặt tươi cười, đều làm Nguyễn Miên Man cảm nhận được sự náo nhiệt cùng vui vẻ của lễ hội ẩm thực.
"Đúng là náo nhiệt."
Lễ hội kiểu này tràn ngập hơi thở nhân gian náo nhiệt, Tư Cảnh Lâm cũng rất ít trải qua.
Ngày xưa hắn khả năng sẽ ngại quá náo loạn, nhưng hôm nay, đi cùng cô, lại cảm thấy thập phần hưởng thụ loại náo nhiệt này.
Kỳ thật, thời điểm này, rất nhiều du khách lớn tuổi một chút hoặc là tuổi còn nhỏ một chút đều đã về nhà, náo nhiệt nhất vẫn là khoảng thời gian 7 giờ đến 9 giờ kia, toàn bộ quảng trường cơ hồ là biển người tấp nập.
"Cẩn thận." Ở phía trước có một đám học sinh hi hi haha đi tới, Tư Cảnh Lâm nhắc nhở một câu, đồng thời nắm tay cô kéo đến bên người.
Nguyễn Miên Man ngửa đầu liếc hắn một cái, tuy rằng có điểm ngượng ngùng, lại vẫn không rút tay ra.
"Có cái gì muốn ăn hay không?" Tư Cảnh Lâm sửa thành mười ngón tay đan nhau, nhẹ giọng hỏi.
"Em thấy bọn họ nói quán nướng kia khá ngon, đi nếm thử được không?" Nguyễn Miên Man chỉ vào quán nướng phía trước nói.
Tư Cảnh Lâm gật đầu, trực tiếp nắm tay cô đi qua.
Nhà này tên là quán nướng BBQ Nhất Phẩm, sinh ý cũng không tệ lắm, khách hàng xếp hàng chờ không ít.
Quầy hàng tựa hồ là một nhà ba người mở, người đàn ông phụ trách nướng đồ, người vợ phụ trách lấy tiền, cô bé tầm 13-14 tuổi phụ trách phát rổ cho khách hàng để bọn họ chọn lựa đồ ăn.
"Chị gái, có thể chọn món muốn nướng trước."
Nguyễn Miên Man quét mắt nguyên liệu nấu ăn trê quầy, xác định còn tính là tươi mới, lúc này mới nói lời cảm tạ tiếp nhận cái rổ.
Cô cúi đầu nhìn nguyên liệu nấu ăn trên sạp, còn không có bắt đầu chọn, đột nhiên truyền đến tiếng kinh hô cùng tiếng thét chói tai.
Tất cả lực chú ý của Tư Cảnh Lâm đều đặt trên người cô, nghe được động tĩnh, theo bản năng duỗi tay đem người kéo đến bên người.
Nguyễn Miên Man nửa dựa vào trong lòng ngực anh ngẩng đầu, liền nhìn đến trước quầy, ông chủ sạp mới vừa rồi đang nướng đồ hiện tại tay đang giữ bệ bếp đầy than lửa hồng rực, đau đến biểu tình dữ tợn, mà phía ngoài quán, một người đàn ông gắt gao ôm đứa con tầm hai ba tuổi vào trong ngực, thằng bé "Oa" một tiếng khóc lên.
Tiếng khóc trẻ con đánh vỡ sự yên lặng trong nháy mắt, trong quán, bà chủ phản ứng lại chạy nhanh bắt lấy chồng ngâm vào thùng nước bên cạnh.
"Anh muốn chết à, ôm con mà đứng gần bếp vậy, bế con cũng không xong!"
Người phụ nữ bên cạnh hung hăng đập một cái ở