Tiệm Cơm Chiên Hạnh Phúc

Chương 164


trước sau

Editor: Thienyetkomanhme

"Hôm nay xem như biết cái gì gọi là cực phẩm."

Nguyên liệu chiên cơm cũng không còn lại nhiều, phỏng chừng chiên them sáu, bảy nồi nữa liền có thể đóng cửa, cho nên Nguyễn Miên Man cũng không để ý bà ta ăn vạ nơi này.

Nồi tiếp theo là cơm chiên ốc đồng, mùa hè, tôm hùm đất cùng ốc đồng đều là món được hoan nghênh, cho nên cơm chiên ốc đồng vẫn được khách hàng rất yêu thích.

Trước tiên cho thịt ốc đồng đã xào qua vào nồi, mùi thơm hương cay nháy mắt bay ra, quả thực có thể thơm chết người.

Nhóm khách hàng ngửi được mùi thơm, cũng mặc người cực phẩm kia, rốt cuộc ở đây bọn họ có nhiều người như vậy, bà ta trừ bỏ ăn vạ không đi, cũng không dám làm chuyện gì khác.

"Thơm quá bà chủ, tôi có thể mua một chén thịt ốc đồng riêng không?"

Mùi hương thịt ốc đồng cực kỳ mê người, nữ khách hàng trẻ tuổi xếp đầu hàng cả người hận không thể chui vào lều, một bên nhỏ giọng hỏi.

Nguyễn Miên Man nghiêng đầu, cũng nhỏ giọng trả lời cô gái: "Không thể mua riêng thịt ốc đồng, bất quá nồi này có thể cho nhiều thịt hơn một chút."

"Cảm ơn bà chủ nhỏ!" Nữ khách hàng cao hứng nói cảm ơn.

Thực mau, một nồi cơm chiên ốc đồng đã nấu chín, hương khí kia, làm khách hàng vốn không gọi món này cũng có chút thèm.

"Có còn không? Cho tôi một chén!"

"Ngửi thật hương, tôi cũng muốn một chén."

Một chậu cơm chiên ốc đồng, nhóm khách hàng ngươi muốn một phần ta muốn một phần, thực mau liền bán hết.

Có khách hàng bưng cơm chiên đi tìm vị trí ngồi xuống ăn, lại có người một bên ăn một bên xếp hàng, còn muốn nếm thử loại khác nữa.

"Không nghĩ tới cơm chiên ốc đồng lại ăn ngon như vậy!"

"Xác thật ăn ngon, ốc đồng vừa dai vừa mềm còn hơi cay, cơm nhai rất ngon, thật là càng ăn càng hương."

"Cảm giác bà chủ làm bất kể món gì, không có gì là không thể ăn."

Khách hàng một bên ăn một bên khen, vợ chồng người phụ nữ trung niên ăn vạ không đi bị mùi hương cơm chiên ốc đồng vây quanh, nhịn không được âm thầm nuốt nước miếng.

Thấy bọn họ là hạ quyết tâm làm lơ chính mình, trong lòng người phụ nữ rất khó chịu.

Trong nháy mắt, bà thậm chí hận không thể tiến lên gạt hết cái sạp hàng này, nhưng tốt xấu còn biết, lúc này bên kia nhiều người hơn, hơn nữa nghe mùi hương này, bà càng thêm muốn để đối phương tới hỗ trợ, cho nên vẫn nhịn xuống.

Nghĩ nghĩ, bà dứt khoát đặt mông ngồi xuống đất kêu rên lên, thanh âm rất lớn, không biết còn tưởng rằng bà bị khi dễ.

Vị khách cách bà ta gần nhất thấy bà đột nhiên tru lên hoảng sợ, thiếu chút nữa bị nghẹn cơm chiên trong miệng.

Vỗ ngực thật vất vả đem cơm nuốt xuống, hắn cả giận nói: "Có bệnh đúng không? Có bệnh liền về nhà uống thuốc đi, không biết còn tưởng chúng tôi làm gì bà đấy!"

Người đàn ông trung niên thấy vợ ngã trên mặt đất chuẩn bị chơi xấu, cảm thấy có điểm mất mặt, bất quá lại không khuyên vợ đứng lên, mà là trừng vị khách kia: "Mày nói cái gì!"

"Tự dưng ngồi trên mặt đất gào, không phải có bệnh thì là cái gì?" Nam khách hàng khinh thường người đến vợ cũng không quản được như ông ta, mới không sợ ông.

Bên này tranh chấp, chỗ ngồi bên cạnh, vài ông lão đều nhìn hết thảy.

"Ai u, thật đúng là mất mặt xấu hổ, này nếu là con tôi, thế nào cũng phải cho mấy cái tát!"

"Ai nói không phải đâu? Nếu là con cháu nhà tôi, tôi trực tiếp lấy chân đá."

"Người lớn như vậy, khi dễ một cô gái nhỏ tuôit, thật là mất mặt."

Lúc mấy người già đang chỉ trích, có một ông lão gia gương mặt hồng hết lên, ba phần là xấu hổ, bảy phần là tức giận.

Mắt thấy bên kia hai người làm mất mặt xấu hổ còn không dừng lại, làm càng ngày càng nhiều người vây lại xem, ông lão rốt cuộc ngồi không yên.

Con dâu ông không thể tùy tiện động thủ, con trai thì không có nhiều băn khoăn như vậy, ông đứng dậy đi qua, đá một cái vào chân con trai.

Người đàn ông trung niên bị đá lảo đảo một cái mới đứng vững, há mồm liền mắng: "Thằng khốn nào...... Ba?"

Một câu còn chưa mắng xong, hắn quay đầu lại phát hiện là ba mình, sắc mặt nháy mắt chợt xanh chợt trắng.

"Đừng gọi tôi là ba, tôi không có người con trai không biết xấu hổ nha anh!" Ông lão nói xong, nhìn chung quanh, tựa hồ tìm cái gì tiện tay.

Ở đây có một thằng bé tầm bảy tám tuổi thấy vậy, thập phần có kinh nghiệm tiến lên đưa thanh kiếm gỗ trên tay: "Ông ơi cho ông!"

Ông lão đang nổi nóng thuận tay nhận lấy, đánh một cái lên người con trai.

"Ba, ba làm gì!"

Người vợ không nghĩ tới, bố chồng thế nhưng ở nơi này, vội bò dậy ngăn cản ông, lại chịu liên lụy cũng ăn vài gậy.

"Cô tránh ra, tôi không quản được cô, còn không thể quản con trai mình sao?" Ông lão là người rất sĩ diện, bọn họ làm ra chuyện không biết xấu hổ như vậy, bị chọc tức sắp chết rồi.

Khách hàng ở đây nhìn tình huống thay đổi, quả thực thích hóng chuyện.

So với bọn họ còn nén cười, người xem trong phòng phát sóng trực tiếp lại không cố kỵ cái gì.

【 Ha ha ha ha, ba vẫn là luôn là ba. 】

【 Mọi người có cảm thấy hành vi của cậu bé đưa kiếm gỗ thập phần thuần thục hay không? Khẳng định cũng là người có chuyện xưa. 】

【 Ha ha ha ha, tôi đoán, hoặc là thằng bé còn có anh trai thường xuyên bị đánh, hoặc là chính là có người ba thường xuyên bị đánh. 】

【 cười chết, cụ ông giải quyết thật đẹp, hai người này chính là thiếu đánh, cho rằng da mặt dày liền không có ai có thể làm gì được bọn họ? Hừ hừ, gấy rối đều phải trả lại. 】

Phi Thiên giơ di động, một bên phát sóng trực tiếp, một bên cũng xem đến thập phần sung sướng.

"Ba a...... Ba đừng đánh...... Ai u......"

Người đàn ông muốn tránh, nhưng nơi này chỉ lớn như vậy, còn có người cố ý không nhường đường, hắn căn bản không có chỗ trốn, chỉ có thể duỗi tay che chắn.

Đánh thì đánh, mắng thì mắng, đáy lòng người làm cha vẫn đau con trai, thấy hắn dùng tay phải đang bao băng gạc ra chắn, trong lòng cả kinh, muốn dừng tay cũng đã không kịp.

Bang ——

Một gậy đánh lên bàn tay hắn, thanh âm kia, nghe thấy liền đau.

"A......"

Người đàn ông thảm thiết kêu một tiếng, vô ý thức duỗi tay giảm bớt đau đớn, trong lòng hận ba đánh mình còn hại mình mất

mặt như vậy.

Mặt ông lão trắng bạch, đang chuẩn bị chạy tới quan tâm tay con trai, ai ngờ giây tiếp theo, băng gạc trên tay hắn trực tiếp bị ném xuống, lộ ra cánh tay bên trong không một chút tổn thương!

"Ôi trời! Nói cái gì mà tay bị thương, thế nhưng là giả!"

"Quá không biết xấu hổ đi! Thế nhưng chuẩn bị từ trước tới đây lừa bà chủ nhỏ."

"Mẹ nó, nguyên bản cho rằng hai người này chỉ là da mặt dày, không nghĩ tới, đây trực tiếp là không biết xấu hổ a!"

"Quá ghê tởm, tôi nhổ vào!"

Khách hàng phát hiện trên tay người đàn ông kia căn bản không có thương tổn, sôi nổi chỉ trích.

Ông lão phát hiện chân tướng, nghĩ đến chính mình vừa rồi còn sợ tay hắn bị mình làm thương nặng hơn, bị chọc tức thiếu chút nữa không hộc máu.

Hắn không nghĩ ra vì sao con trai bị biến thành cái đức hạnh này, lại lần nữa giơ kiếm gỗ lên, hung hăng đánh qua, lần này lại không có một chút lưu tình nào.

"Đáng đánh!"

"Ông ơi, cháu có dây lưng, lấy dây lưng đánh hắn đi!"

"Trước công chúng, ngươi cũng đừng tháo dây lưng, cay đôi mắt."

Lúc nhóm khách hàng trầm trồ khen ngợi, người đàn ông trung niên bị đánh đến kêu ngao ngao.

Phát hiện ba mình ra tay đúng tàn nhẫn, hắn rốt cuộc nhịn không được muốn đánh trả.

"Ai, không được không được, còn định động thủ với cha ruột!"

Phát hiện hắn thế nhưng còn muốn đánh trả, hai nam khách hàng đứng gần một bên ở trong lòng thầm mắng hắn súc sinh, một bên tiến lên kéo cánh tay hắn.

"Buông tao ra, bọn mày buông tao ra......"

Hắn chạy không được, ông lão gia hắn hung hăng đánh lên người hắn ba cái, ngay sau đó ném gạy gỗ xuống, vẻ mặt thất vọng rời đi.

Đại khái là biểu tình trên mặt ông lão "Không gì đáng buồn bằng tâm đã chết" quá đau buồn, ông đi rồi, trong sân trong nháy mắt yên tĩnh.

"Người xấu!" Cuối cùng, là cậu bé tiến lên nhặt lên kiếm gỗ của mình, đồng thời đánh vỡ mảnh yên tĩnh này.

Bị người xung quanh trào phúng, bị ba đánh, cùng với ánh mắt của ông khi rời đi, đều không làn người đàn ông trung niên nam xem lại chính mình, ngược lại trong lòng tràn đầy oán hận.

Oán hận người xung quanh xen vào việc người khác, oán hận ba không đứng về phía mình, oán hận bà chủ nhà này không biết điều, oán hận......

Nhưng lúc này, bị một thằng bé chỉ tầm tuổi con mình, lấy kiếm gỗ chỉ vào, hai mắt sáng ngời mắng hắn là "Người xấu", trong đầu người trung niên "Oanh" một tiếng nổ vang, nhiệt độ trực tiếp đốt cháy trên mặt.

Hắn cúi đầu không dám cùng đứa nhỏ đối diện, ngay sau đó giãy giụa một cái, thoát khỏi hai người đang giữ tay mình, chạy ra khỏi đám đông.

"Ông xã!" Người phụ nữ hô một tiếng, cũng chạy theo phía sau.

Bọn họ rời đi, còn lại là khách hàng một mảnh trào phúng "Hư" thanh.

"Thật là cánh rừng lớn, loại chim gì cũng đều có."

"Đúng vậy, cũng mở tiệm bán đồ nướng, ông chủ quán nướng Nhất Phẩm làm người đàng hoàng không như bọn họ."

"Có ai biết cửa hàng bọn họ tên là gì không? Tôi nói với bạn bè một tiếng, đừng đi nhà bọn họ ăn."

"Đúng vậy, loại người này tay nghề không tốt, nhân phẩm còn không ra gì, chúng ta đều đừng đi qua."

Vợ chồng người trung niên rời đi , khách hàng lại nghị luận một hồi, sau đó mới một lần nữa đắm chìm trong mỹ thực.

Lều, Nguyễn Miên Man cũng không nghĩ tới, sự tình thế nhưng sẽ trùng hợp như vậy, bất quá nghĩ đến biểu tình lúc ông lão rời đi, nhịn không được khẽ lắc đầu.

Tư Cảnh Lâm thấy cô hình như còn cảm thán, giơ tay sờ sờ đỉnh đầu cô.

Nguyễn Miên Man ngửa đầu liếc anh một cái, cúi đầu tiếp tục chiên cơm.

Trừ bỏ cơm chiên ốc đồng, cơm chiên tôm bóc vỏ cũng bán rất khá, bởi vì khách hàng cảm thấy, cơm chiên tôm bóc vỏ không chỉ hương vị ngon, phân lượng cũng đủ, ăn lên thực đã ghiền.

Một nồi nồi cơm chiên mang theo mùi hương mê người rơi vào trong bồn, mỗi lần rất nhanh bị nhóm khách hàng chia nhau mua hết.

"Không nghĩ tới cơm chiên còn có thể ăn ngon như vậy!"

"Không lừa cậu đi, ngày hôm qua tôi nhìn đến cửa hàng này người đông nên tới hóng náo nhiệt, ăn một ngụm, lập tức liền "kinh vi thiên nhân"."

"Đậu que ngâm này sảng giòn nộn, thêm thịt mạt cùng cơm, thật là càng ăn càng khai vị, quá thơm!"

"Ăn ngon, ăn ngon thật, ngày mai tôi còn muốn tới ăn."

"Quả thực là cơm chiên thần tiên, quá mỹ vị!"

Rất nhiều khách hàng là lần đầu tiên nếm thử cơm chiên của tiệm cơm chiên Hạnh Phúc, nháy mắt đã bị món ngon chinh phục.

Lúc nguyên liệu nấu trong lều càng ngày càng ít, một ông lão bỗng nhiên đứng dậy đi tới.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện