Editor: Thienyetkomanhme
"Cháu trai ông Ngô làm gì?"
"Không biết, bất quá thoạt nhìn rất có tiền......"
"Tôi nói mấy người đủ rồi đấy, còn không thấy bắt đầu diễn rồi?" Bà Vương thấy bọn họ nói không ngừng, sợ Nguyễn Miên Man nghe được sẽ ngượng ngùng, quay đầu nói.
Bà Vương ở ngõ nhỏ là nhân vật không dễ chọc, bà mở miệng, mấy người đang tám chuyện chậm rãi đều an tĩnh lại, bắt đầu chuyên tâm xem diễn.
Tiếng chiêng trống trên sân khấu, cùng dưới tiếng trẻ con vui đùa ầm ĩ phía dưới có chút ồn, Nguyễn Miên Man thật ra không nghe được những người đó nghị luận, lại ngồi môt lúc thấy người xung quanh đều lấy ra đồ ăn, vì thế cũng lấy ra bánh trung thu cùng hộp trái cây mang theo.
"Em đi đưa một ít cho ông."
Nguyễn Miên Man nói xong, Tư Cảnh Lâm nhận lấy đồ vật nói: "Anh đi."
Anh chân dài, không một hồi liền đưa xong bánh trung thu trở về, một lần nữa ngồi xuống.
"Anh thích bánh trung thu nhân thập cẩm." Chờ anh ngồi xong, Nguyễn Miên Man cầm lấy một cái bánh trung thu đưa qua.
Tư Cảnh Lâm trực tiếp nhận tới cắn một ngụm: "Ăn ngon."
Bánh trung thu thập cẩm so với bánh trung thu khác, thiên về khẩu vị nặng hơn một chút, nhưng khi nhai lên, lại có loại cảm giác càng ăn càng thơm .
Nguyễn Miên Man vốn chính là vì anh mới cố ý làm rất nhiều bánh trung thu thập cẩm, thấy anh thích, mang theo tươi cười cũng cầm lấy một cái bánh trung thu ăn.
Thưởng nguyệt nghe diễn ăn bánh trung thu, tuy rằng không khí hơi ầm ĩ một ít, nhưng loại cảm giác tràn đầy khói lửa nhân gian này, vẫn rất tốt, ít nhất Nguyễn Miên Man không có suy nghĩ chạy bỏ về trước.
Xét về bánh trung thu, bất luận là hương vị hay là mùi hương, bánh trung thu trước mặt của Nguyễn Miên Man làm thuần thủ công, bánh trung thu mua bên ngoài đều xếp sau.
Không tới một hồi, liền có mấy đứa nhỏ chơi gần đó bị mùi hương bánh trung thu trong tay cô hấp dẫn tới.
"Chị ơi, bánh trung thu ăn ngon không?"
Một miếng bánh trung thu Nguyễn Miên Man còn chưa có ăn xong, chung quanh liền xuất hiện thêm mấy người bạn nhỏ, trong đó một đứa nhỏ bốn năm tuổi trực tiếp ngậm ngón tay hỏi cô.
"Ăn ngon không" trong miệng trẻ con cơ bản có nghĩa là "Có thể cho em ăn một chút không", Nguyễn Miên Man nghe ra ý bé, cười bẻ hơn một nửa miếng bánh trung thu đưa cho nhóc: "Em nếm thử sẽ biết."
Cũng không phải Nguyễn Miên Man keo kiệt, mà người bạn nhỏ khoẻ mạnh, kháu khỉnh này rõ ràng đã ăn không ít đồ vật, bụng nhỏ phình phình, thật sự không dám cho bé ăn nhiều.
Đều là trẻ con trong ngõ nhỏ, Nguyễn Miên Man tự nhiên không nặng bên này nhẹ bên kia, chô mỗi đứa nhỏ vây lại đây mỗi đứa nửa cái, đổi lấy từng tiếng trẻ con ngây thơ: "Cảm ơn chị."
Các bạn nhỏ nhận được bánh trung thu, lại từng người tản ra đi chơi chung quanh, trên đài còn tiếp tục diễn xướng, người dưới đài hoặc chìm vào vở diễn, hoặc vừa nghe vừa hát theo, thật náo nhiệt.
Nguyễn Miên Man ăn xong một miếng bánh trung thu, chuyên tâm nhìn về phía trên đài, cảm thấy nghe vào còn rất có ý tứ.
Ngồi ở bên cạnh Tư Cảnh Lâm đối với nghe diễn không có hứng thú, tầm mắt cơ hồ đều ở trên người cô, lúc cô chuyên chú xem diễn, nắm tay cô đặt ở trên đùi mình, một chút có, chút không thưởng thức.
Mỗi năm có một đêm trung thu, trong tiếng chiêng trống cùng tiếng vui đùa ầm ĩ của bọn nhỏ mà đi qua.
Chờ diễn xướng xong, mọi người cũng xách theo ghế dựa chuẩn bị về nhà, mà lúc này, ánh trăng trên màn trời, càng thêm tròn hơn vài phần.
Ông Ngô trò chuyện thiên với mấy người khác trực tiếp về nhà, liền chỉ để lại Nguyễn Miên Man cùng Tư Cảnh Lâm.
Hai người từ đầu hẻm tiến vào trong hẻm nhỏ, phụ cận đã không còn ai trên đường, tiếng cười đùa của trẻ con cũng dần dần bay xa, chỉ có mùi hoa quế không biết từ nào bay tới, hương khí vây lấy người.
"Không còn sớm, anh cũng mau trở về đi thôi." Nguyễn Miên Man ngừng ở cửa nhìn anh nói.
Đèn ngoài cửa dù chưa mở, bất quá ở dưới ánh trăng chiếu rọi, chung quanh cũng không quá tối.
Dưới ánh trăng xem mỹ nhân, vốn là một màn rung động.
Tư Cảnh Lâm chăm chú nhìn cô một lát, chậm rãi cúi đầu.
Nguyễn Miên Man nhận thấy ý của anh, không có cự tuyệt, thậm chí lúc hô hấp hai người giao nhau, duỗi tay quàng qua cổ anh, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Dưới ánh trăng sáng tỏ, bóng dáng thân mật bị kéo dài, trong gió đêm ngẫu nhiên đong đưa hai cái.
Cùng cô hôn sâu, Tư Cảnh Lâm hít một hơi, đem người đưa vào trong phòng mới rời đi.
Tết Trung Thu qua đi, chuyện thứ nhất Nguyễn Miên Man làm chính là đem bánh trung thu trong tiệm ấn theo đơn đặt hàng mà gửi đi coi như quà tặng kèm.
Ngay từ đầu khách quen của Tiệm cơm chiên Hạnh Phúc nhìn đến việc đặt đơn còn được tặng kèm bánh trung thu còn kinh hỉ một cái, chờ phát hiện bánh trung thu được tặng chính là loại hay bán bên ngoài, tức khắc liền không còn hứng thú.
【 cái ** thứ: Cao hứng vô ích một hồi, còn tưởng rằng bà chủ nhỏ muốn đưa bánh trung thu tự làm, nguyên lai là loại bánh trung thu bán bên ngoài, trong nhà tôi có rất nhiều còn chưa ăn xong đâu. 】
【5** còn: Khẳng định là được người khác tặng, bà chủ ăn không hết, cho nên mới đem đi tặng người. 】
【h**q: Bà chủ, không phải tôi không giúp cô, thật sự là qua trung thu, nhà tôi cũng có một đống bánh trung thu cần giải quyết, thật sự bất lực, đương nhiên, nếu đổi thành bánh cô tự làm, tôi còn có thể! 】
......
【n**x: Không thể không nói, ăn qua bánh trung thu bà chủ nhỏ tự làm, bánh trung thu bàn bên ngoài lập tức vô vị, dù sao tôi không định ăn lại. 】
【4**b: Tết Trung Thu qua đi, trong nhà còn có vài hộp bánh trung thu không ăn xong, tặng đi không được, cho nên tôi có thể hiểu cho bà chủ nhỏ! 】
Chính như khách hàng nói, Tết Trung Thu, mọi người ăn bánh trung thu đều ăn đến đủ, hơn nữa trong nhà đều còn có không ít bánh trung thu, cho nên, tiệm cơm chiên Hạnh Phúc tặng bánh trung thu treo hai ngày, cũng mới có vài người khách nhận.
Nguyễn Miên Man thấy vậy, thập phần bất đắc dĩ, chỉ có thể tìm cơ hội đưa một chút cho hàng xóm trong ngõ nhỏ, lại không có việc gì tự mình cũng ăn một cái.
Nhưng mà bánh trung thu, ngẫu nhiên ăn một cái còn được, ăn nhiều là thật sự không muốn ăn.
Này cũng liền thôi, kết quả thế nhưng còn có khách hàng nhờ nhân viên giao cơm đưa bánh trung thu tới trong tiệm, lý do là đáp lễ phía trước cô tặng bánh trung thu, hơn nữa như vậy có người mở đầu lại có người học theo.
Vì thế, nguyên bản kia một đám bánh trung thu trong tiệm còn chưa có giải quyết xong, kết quả rất nhanh lại có thêm một đống.
Nguyễn Miên Man vào lúc ban đêm vội ở khu bình luận để lại thông báo, mong khách hàng không cần bánh trung thu tới trong tiệm nữa.
Nhưng mà, cô lại không hiểu, người đều có chút thích làm chuyện ác thú vị, cười một hồi, có người trong nhà còn có bánh trung thu chưa giải quyết hết, coi bánh làm bữa sáng ăn mấy ngày sắp ăn tới muốn phun tức khắc học được chiêu này.
Vì thế, buổi chiều ngày hôm sau, Tư Cảnh Lâm tới trong tiệm, Nguyễn Miên Man liền nhịn không được cùng anh cáo trạng: "Bọn họ thật quá đáng! Bánh trung thu của em đều ăn chưa hết, bọn họ không hỗ trợ thì thôi, thế nhưng còn đưa thêm bánh trung thu cho em!"
Tư Cảnh Lâm rất ít nhìn thấy bộ dáng thở phì phì tức giận của cô, mỉm cười nhìn sau đó mới giơ tay trấn an mà vuốt vuốt tóc cô: "Vậy em cũng có thể trực tiếp thêm bánh trung thu ở mỗi phân cơm hộp."
Nguyễn Miên Man thật ra cũng nghĩ tới cái chủ ý này, bất quá......
"Nếu bọn họ không ăn, vậy không phải rất lãng phí, lãng phí vẫn là không tốt."
Rốt cuộc hiện tại bánh trung thu này đó không mấy đáng giá, mọi người cũng không quá hiếm lạ, nhưng ngày