Editor: Thienyetkomanhme
"Ở trong phòng bếp làm sao lạnh được, ra cửa em sẽ mặc thêm áo khoác." Nguyễn Miên Man nói xong, nhìn về phía anh, "Nhưng thật ra là anh đó, ra cửa nói nhớ mặc thêm nhiều một chút."
Nghe được bọn họ giao lưu, Chu Linh đem cơm chiên đóng gói xong liền vội vàng cầm ra ngoài, một chút cũng không nghĩ ở lại bên trong ăn cẩu lương.
Cùng ngày buôn bán kết thúc, Nguyễn Miên Man tiếp tục ôn tập cùng Tư Cảnh Lâm.
Toán học, vật lý, tiếng Anh, Nguyễn Miên Man thường xuyên yêu cầu anh giảng giải, bất quá ngữ văn, cô đã có thể độc lập ôn tập.
"Anh làm gì vậy?"
Cô đang chuyên tâm đọc sách, đầu tiên là tay trái bị anh nắm ở lòng bàn tay thưởng thức, này cũng liền thôi, về sau cả người anh trực tiếp dán lên bên cạnh, cằm để ở trên vai cô, thở ra hơi thở ấm áp làm cô căn bản không có biện pháp tập trung đọc sách.
"Cùng đọc sách với em." Tư Cảnh Lâm dịch cằm một chút, ở bên tai cô nói.
Nguyễn Miên Man nghiêng đầu liếc mắt một cái, bỗng nhiên có điểm hoài niệm lúc quan hệ hai người chưa xác định, anh là người phi lễ chớ động.
Người bị trừng không những không rời đi, ngược lại thuận thế hên một cái lên gò má mềm mại của cô.
"Anh buông ra, em đi lấy đồ vật." Nguyễn Miên Man buông sách, duỗi tay đẩy anh một phen.
Tư Cảnh Lâm lúc này mới đem người buông ra, cũng mở miệng nói: "Muốn lấy cái gì? Anh giúp em."
Nguyễn Miên Man không cần anh hỗ trợ, đứng dậy từ tủ lạnh lấy ra một điểm tâm, trở về đặt tới trước mặt anh: "Anh ăn chút điểm tâm, muốn uống trà thì tự mình pha."
Điểm tâm đặt trong đĩa sứ trắng tinh xảo xinh đẹp, thoạt nhìn liền đã rất muốn ăn.
Tư Cảnh Lâm nhìn điểm tâm trước mặt, lại cười rộ lên, giơ tay nhẹ miết mặt cô một chút: "Chê anh phiền, lấy đồ ăn để đuổi anh đi nha Quả Quýt Nhỏ? Hả?"
Nghe được thanh âm trầm thấp mà từ tính của anh, lỗ tai Nguyễn Miên Man tê rần, lại không thừa nhận: "Nào có, em rõ ràng là sợ anh đói bụng."
"Vậy thật là cảm ơn Đông Đông."
"Không...... Không cần khách khí." Đối diện biểu tình cười như không cười của anh, Nguyễn Miên Man nói.
Tư Cảnh Lâm lại là kiên trì muốn cảm ơn, đem người ôm vào trong lòng sau đó cúi đầu "cảm ơn" làm cô hô hấp không nổi mới buông người ra, một bên thưởng thức bộ dáng nửa dựa vào trong lòng ngực mình mà đỏ mặt của cô, một bên khẽ vuốt mái tóc cô.
Hai người náo loạn một hồi, Tư Cảnh Lâm không lại quấy rầy cô đọc sách, mà là lấy ra trà cụ tự pha một bình trà, trước đổ một ly cho cô, lại một bên ăn điểm tâm uống trà.
Trà là trà Long Tĩnh tốt nhất, chờ cô kết thúc ôn tập, khép lại sách hỏi bữa tối muốn ăn cái gì, Tư Cảnh Lâm theo bản năng nói: "Tôm xào Long Tĩnh."
Nguyễn Miên Man nghe vậy, bưng chén trà Long Tĩnh trong tầm tay uống một ngụm, buông rồi nói: "Bằng không lại làm một phần Long Tĩnh nấm báo mưa?"
Cô vốn dĩ chỉ là thuận miệng vừa nói, Tư Cảnh Lâm lại gật đầu nói tốt.
Vì thế, đêm đó, hai người ăn một bữa tối mang theo hơi thở Long Tĩnh.
Ăn xong bữa tối, trời đã tối hẳn, Nguyễn Miên Man thấy anh còn không định đi, đề nghị đi ra ngoài tản bộ.
Tư Cảnh Lâm tự nhiên sẽ không cự tuyệt.
Bọn họ ăn cơm chiều khá sớm, giờ này, rất nhiều nhà còn đang ăn cơm, cho nên trong ngõ nhỏ không có nhiều người đi đường.
"Có lạnh không?"
Cảm nhận thấy được từng trận hơi lạnh của gió đêm, Tư Cảnh Lâm quay đầu nhìn về phía cô.
Nguyễn Miên Man lắc đầu, đón gió đêm mang theo điểm thích ý đi về phía trước.
Gió đêm mang đến cảm giác mát lạnh, còn có mùi hương đồ ăn từ nhà người khác.
Tư Cảnh Lâm duỗi tay nắm lấy tay cô, cảm giác ấm áp, lúc này mới yên lòng.
"Củ cải hầm nạm bò."
"Hả?" Nghe được cô bỗng nhiên nói tên một món ăn, Tư Cảnh Lâm nửa nửa nhịp sau mới phản ứng lại, cô đang nói về mùi hương đang ngửi được, "Đúng là mùi củ cải hầm nạm bò."
"Anh muốn ăn sao? Bằng không ngày mai chúng ta cũng làm cái này ăn." Nguyễn Miên Man nói.
Tư Cảnh Lâm cái gì cũng thấy được.
Trong bất tri bất giác, hai người liền đi đến đầu hẻm.
Đầu hẻm có đường đèn, cho nên chỗ này còn rất sáng.
Nguyễn Miên Man rất xa liền nhìn thấy, cây đại thụ đầu hẻm, thế nhưng còn có người đang ngồi.
Cô nhịn không được kéo Tư Cảnh Lâm đi qua, phát hiện nguyên lai là mấy ông lão còn đang chơi cờ.
"Ông Thạch, các ông còn không về nhà ăn cơm sao?"
Ông Thạch nghe tiếng ngẩng đầu, quét mắt Tư Cảnh Lâm bên cạnh cô, cười nói: "Đã ăn cơm xong, còn cháu? Ăn chưa?"
"Cháu cũng ăn rồi." Nguyễn Miên Man nghe bọn họ đều ăn rồi, không nói gì nữa, mà lôi kéo Tư Cảnh Lâm ở bên cạnh xem đánh cờ.
Hai người liếc mắt một cái liền nhìn ra, ván cờ rõ ràng là cờ đen của ông Thạch chiếm thế thượng phong, quả nhiên, vài phút sau, ông Thạch trực tiếp chiếu tướng.
"Không chơi, không chơi." Ông lão đối diện đại khái đã thua vài ván, ván này cũng thua, lập tức liền không muốn chơi nữa.
Ông Thạch thấy vậy, hơi mang theo sự đắc ý cười một chút, hô: "Nhóc kia, bồi ta ván tiếp theo được chứ?"
Nguyễn Miên Man thấy ông gọi Tư Cảnh Lâm, nhẹ giọng hỏi: "Anh muốn chơi không?"
Cô với nhóm ông lão, bà lão trong ngõ quan hệ không tồi, nếu anh không muốn chơi, cô liền chuẩn bị thay anh cự tuyệt.
Cái này cũng không có việc gì, nếu cô muốn nhìn cờ, Tư Cảnh Lâm cũng nguyện ý chơi hai ván.
Thấy anh đồng ý, Nguyễn Miên Man liền không nói gì nữa, mà là cùng anh ngồi xuống, ngay sau đó chống cằm xem anh cùng ông Thạch chơi cờ.
Ông Thạch vừa rồi cùng người khác chơi, đại khái là đại sát tứ phương, lúc này chưa qua vài phút, đã bị Tư Cảnh Lâm ăn luôn một quân mã, một quân pháo.
"Tên nhóc này được đó!" Ông Thạch khen một câu sau, bắt đầu nghiêm túc suy tư.
Nguyễn Miên Man lúc này mới phát hiện, ngày thường anh cùng mình chơi cờ, có bao nhiêu nương tay.
Tư Cảnh Lâm cùng ông Thạch chơi tổng cộng ba ván, thắng cả ba ván.
"Đông Đông, bạn trai của cháu không tồi, lần sau dẫn nó ra bên này chơi." Đại khái là tron ngõ nhỏ không có đối thủ lợi hại, ông Thạch thua, ngược lại còn rất cao hứng.
Tuy rằng quan hệ bọn họ ở ngõ nhỏ sớm đã không phải chuyện gì bí mật, nhưng nghe lời này, Nguyễn Miên Man vẫn là có chút ngượng ngùng.
Chờ trên đường trở về, Nguyễn Miên Man nửa kéo cánh tay anh, ngửa đầu nhìn anh hỏi: "Anh ngày thường chơi cờ cùng em có phải nhường em rất nhiều?"
Tư Cảnh Lâm giơ tay giúp cô đem sợi tóc bị gió thổi cài ra sau tay, cười mà không nói.
"Chơi cờ cùng em có phải rất không thú vị hay không?" Rốt cuộc với trình độ của cô, đại khái so với ông Thạch còn kém hơn.
"Sao có thể." Tư Cảnh Lâm thiệt tình thực lòng phủ nhận.
"Vậy lần sau anh đừng nhường, để em xem......"
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, rất nhanh đã trở lại trong tiệm.
Ở bên anh, thời gian luôn đều đặc biệt trôi nhanh, bất tri bất giác đã hơn 9 giờ.
Có anh ở đây, Nguyễn Miên Man trên cơ bản không rảnh chơi di động.
Thẳng đến khi tiễn