Editor: Thienyetkomanhme
Sau khi kết hôn năm thứ hai, Nguyễn Miên Man mang thai.
Lại nói tiếp, biết việc này đầu tiên tựa hồ là mèo béo trong nhà, bởi vì liên tiếp mấy ngày nó đều hướng về phía bụng Nguyễn Miên Man mà kêu to, Tư Cảnh Lâm nhìn đến vài lần, anh cẩn thận nên không khỏi nghĩ nhiều.
Căn cứ suy nghĩ ngừa vạn nhất, Tư Cảnh Lâm mang cô đi bệnh viện kiểm tra một chút, phát hiện đã hơn hai tháng.
Hai người mới làm cha mẹ biết được tin tức tốt này, đều thực kinh hỉ, đặc biệt là Tư Cảnh Lâm, những ngày kế tiếp kế tiếp, một bên đem Nguyễn Miên Man chiếu cố càng thêm cẩn thận, tỉ mỉ, một bên còn xem sách nuôi dạy trẻ.
Lúc mới vừa biết được chuyện mang thai, Nguyễn Miên Man còn định tiếp tục mở cửa hàng, chờ bụng nổi lên thì lại nói.
Kết quả không bao lâu lại biết, trong bụng có hai bé cưng.
Kể từ đó, đừng nói Tư Cảnh Lâm không yên tâm cô tiếp tục buôn bán, chính cô cũng không dám mạo hiểm, cuối cùng vẫn là nói một tiếng với khách hàng, đem cửa hàng đóng lại.
Biết cô mang thai, khách hàng chẳng sợ trong lòng luyến tiếc tiệm cơm chiên Hạnh Phúc lại lần nữa đóng cửa, ở khu bình luận cũng đều tràn đầy chúc phúc.
Không mở cửa hàng sau, cả người Nguyễn Miên Man đều rảnh rỗi, bất quá Tư Cảnh Lâm cố ý đem công việc mang về nhà bồi cô, còn có Chu Linh thường thường mang theo con gái lại đây tìm cô chơi, thật cũng không quá nhàm chán.
Về con cái, có một cách nói, có đứa nhỏ sinh ra để đòi nợ, có đứa nhỏ sinh ra để trả nợ.
Hai bé cưng trong bụng Nguyễn Miên Man, đại khái chính là loại người, rõ ràng là song thai, chẳng những thời gian mang thai không lăn lộn cô, sinh sản so với người khác mang một thai còn thuận lợi hơn.
Đương nhiên, trong đó cũng có công lao rất ớn của Tư Cảnh Lâm, đã chiếu cố cô rất khá.
Hai bé cưng là một đôi long phượng thai, anh trai ra trước, rồi đến em gái, mới vừa sinh ra còn không rõ ràng, chờ đầy tháng, bộ dáng xinh đẹp kia, hoàn toàn kế thừa ưu điểm của cha mẹ, nhìn thôi đã chọc người yêu thích.
Tư gia tương đối chú ý, đặt tên còn dựa theo tự phái, đồng lứa Tư Cảnh Lâm đều có chữ "Cảnh" trong tên, đời tiếp theo là chữ "Thần".
Vì thế, hai bé cưng được đặt tên lần lượt là "Thần Húc", "Thần nguyệt".
Có hai bé cưng này, trong nhà tức khắc náo nhiệt lên, không có việc ông Ngô thậm chí trực tiếp từ trong trường học chạy tới biệt thự.
Hài tử tròn một tuổi, mưa liên tiếp nửa tháng sau, khó có khi thời tiết tốt.
Nguyễn Miên Man để người trải các nệm trên sân cỏ trong biệt thự, mang theo hai đứa bé một bên chơi, một bên phơi nắng.
"Mẹ mẹ......"
"Ma ma......"
Hai đứa nhỏ sắp tròn một tuổi cầm trên tay đồ chơi của mình, không muốn xa mẹ mà cứ dúi đầu vào trong lòng ngực mẹ.
Nguyễn Miên Man duỗi tay tiếp hai bé cưng, chạm nhẹ cái trán của con gái nói: "Là mẹ, con nghe xem anh gọi như thế nào."
Thần Nguyệt còn tưởng mẹ đang chơi, cười khanh khách hai tiếng, nãi thanh nãi khí nói: "Ma ma, ma ma ôm......"
Nhìn bé ngây thơ, hồn nhiên tươi cười, tâm Nguyễn Miên Man đều chảy thành nước, cũng không rảnh lo sửa cho đúng, dù sao chờ hài tử lớn một chút, tự nhiên sẽ nói đúng.
Cô cong môi đem hai đứa nhỏ ôm vào trong lòng ngực, cúi đầu hôn hôn khuôn mặt của bọn nhỏ.
Khi Tư Cảnh Lâm từ bên ngoài về, liền nhìn thấy hình ảnh hạn phúc, ấm áp này, lộ ra nụ cười, đồng thời trong lòng còn có một chút chua.
Anh đi vào trong nhà thay quần áo rồi mới đi ra, từ phía sau ôm cả Nguyễn Miên Man và hai đứa nhỏ vào trong lòng ngực.
"Anh trở về từ khi nào vậy?" Nguyễn Miên Man nghiêng đầu nhìn về phía anh.
Cảm thấy chính mình bị ghẻ lạnh, Tư Cảnh Lâm cúi đầu hôn một cái thật mạnh lên môi cô rồi mới nói: "Vừa trở về."
"Ba ba!"
"Ha ha...... Ba ba!"
Hai bé cưng nhìn thấy anh, đều cười kêu lên.
"Hôm nay ở nhà có ngoan hay không? Làm những gì?" Tư Cảnh Lâm nhìn về phía hai đứa nhỏ.
"Bọn chúng còn nhỏ mà." Nguyễn Miên Man nhẹ nhàng đẩy anh một cái.
Trẻ con lớn nhanh như thổi, rất nhanh, hai đứa nhỏ đã biết chạy nhảy.
Khi Thần Nguyệt hai tuổi rưỡi, bỗng nhiên tỏ ra hứng thú với chuyện nấu nướng, chẳng những thích đi phòng bếp xem ba mẹ nấu cơm, còn thích cầm đồ chơi ở bên cạnh bắt chước.
"Hai đứa mau xem, bé ngoan của chúng ta bày ra tư thế, bắt trước ra hình ra dạng." Ông Ngô lần đâu tiên thấy bộ dạng của bé, vào phòng bếp nhỏ giọng nói với hai vợ chồng son đang bận rộn.
Nguyễn Miên Man quay đầu, nhìn con gái cầm cái chảo và cái xẻng đồ chơi đứng ở cửa, thế nhưng còn sẽ bắt chước động tác xào nấu của mình, cười cười không khỏi ở trên người bé thấy được bóng dáng của chính mình ngày xưa.
Cô nghĩ, nếu con gái thích nấu nướng, vậy cô khẳng định sẽ dạy bé thật tốt, tuyệt không sẽ không để bé giống như mình ngày xưa......
Bất quá, bắt chước là bản năng của trẻ con, bé còn nhỏ nói cái gì cũng quá sớm, Nguyễn Miên Man cũng chỉ suy nghĩ vậy mà thôi.
Tư Cảnh Lâm không biết cô suy nghĩ cái gì, bất quá từ nụ cười của cô nhìn ra vài phần thương cảm, liền trực tiếp nắm lấy tay cô.
Nguyễn Miên Man chỉ là nhớ tới chuyện kiếp trước nên có chút cảm thán trong lòng, đối diện với ánh mắt quan tâm của chồng, chút thương cảm này lập tức biến mất.
Bên ngoài phòng bếp, Thần Nguyệt bắt trước mẹ xào không khí một hồi, đem nồi nhựa đặt tới trước mặt mèo béo bên cạnh, dùng giọng trẻ con nói: "Quả Quýt Nhỏ, ăn cơm cơm!"
Trên mạng đều nói, mèo là loài sinh vâtj "thương già, yêu trẻ", lời này một chút đều không sai.
Ngày thường, Quả Quýt Nhỏ mặc kệ hai đứa bé trong nhà tùy tiện xoa bóp đều không tức giận, lúc này càng phối hợp, há mồm ăn ăn cái nồi không.
Muốn hỏi nó ăn cái gì trong nồi? Đại khái là...... Ăn sự yên tĩnh đi!
Cố tình Thần Nguyệt còn ngồi xổm bên cạnh, vuốt đầu nó, bắt trước người lớnnhắc nhở: "Ăn từ từ, đừng...... Đừng nghẹn nghẹn."
Nguyễn Miên Man cười cười xem động tác đáng yêu của con gái, xoay người tiếp tục làm bữa tối.
Có Tư Cảnh Lâm ở bên cạnh làm trợ thủ, rất nhanh bữa tối đã hoàn thành.
"Mẹ làm cơm thơm, thơm quá!" Ngửi được mùi hương, Thần Nguyệt chạy tới khen.
Từ khi có con, khẩu vị đồ ăn trong nhà đều thanh đạm hơn, cá, tôm trên bàn đều là hấp, mặt khác còn có mì chưng xương sườn, bánh bắp nhân hạt thông, thịt bắp chưng trứng, củ mài xào, canh gà.
"Vậy Nguyệt Nguyệt ăn nhiều một chút, tranh thủ để cao hơn." Nguyễn Miên Man ôm con gái lên ghế trẻ con.
"Vâng, Nguyệt Nguyệt muốn cao thật cao!" Thần Nguyệt nói xong, nắm lên cái muỗng nhỏ của mình bắt đầu ăn.
Thần Húc cũng nói theo: "Con cũng muốn cao lớn!"
"Vậy Húc Húc cũng ăn nhiều một chút." Ông Ngô nói xong, thả con tôm vừa mới bóc vỏ vào trong chén của bé.
Thấy ông chiếu cố hai đứa nhỏ ăn cơm, Tư Cảnh Lâm múc chén canh gà cho người bên cạnh.
Nguyễn Miên Man tiếp nhận uống lên hai ngụm, một bên gắp đồ ăn cho anh, một bên quan tâm tình huống của anh hôm nay ở công ty.
Trên bàn cơm, hai người vừa ăn vừa nói nhỏ, cùng tiếng nói chuyện ngẫu nhiên vang lên của bọn nhỏ, tràn ngập hơi thở sinh hoạt hạnh phúc.
***
Chờ hai đứa nhỏ đủ ba tuổi có thể tới nhà trẻ, tiệm cơm chiên Hạnh Phúc rốt cuộc khai trương một lần nữa.
Nguyễn Miên Man ở nhà chăm con mấy năm cũng không nhàn rỗi, nghiên cứu được không ít món ăn, khi khai trương lại trong tiệm liền thêm mấy món mới, ví dụ như phỉ thúy vũ y và ngỗng yên chi.
Hai món này là rau trộn, đều xuát phát từ tiểu thuyết Hồng Lâu Mộng. Trong đó, món phỉ thúy vũ y, kỳ thật chính là dùng đường, dấm, dưa chuột, nhưng cắt dưa chuột cần kỹ thuật đặc biệt cắt thật mỏng xối nước gia vị lên, ăn vào giòn nộn thanh hương, rất mỹ vị.
Mà ngỗng yên chi, đúng như cái tên chính là dùng thịt ngỗng, nấu xong hương khí bốn phía, thoạt nhìn thập phần mê người.
Vốn dĩ chuyện tiệm cơm chiên Hạnh Phúc một lần nữa khai trương đã làm nhóm khách hàng đủ vui vẻ, nhưng còn món mới càng vui vẻ vô cùng.
【k**l: Tôi khổ quá mà, cách mấy năm, rốt cuộc lại có thể ăn được cơm chiên trong mộng! 】
【 thanh **l: Chúc mừng bà chủ khai trương một lần nữa, cơm chiên mỹ vị trước sau như một, phỉ thúy vũ y, ngỗng yên chi mới ra, không chỉ tên dễ nghe, hương vị cũng đặc biệt ngon! 】
【4**b: Lúc trước vừa mới bắt đầu ăn cơm chiên nhà này, tôi cùng bạn gái vừa mới ở bên nhau không bao lâu, hiện tại chúng tôi đã kết hôn, cũng sắp sinh con, rốt cuộc lại ăn được cơm chiên nhà này, vẫn là hương vị
lúc trước, hy vọng lần này cửa hàng có thể mở lâu một chút, để con tôi cũng có thể nếm thử. 】
【6** ngày: Cơm chiên quả nhiên vẫn là nhà này ngon nhất, cơm chiên những nha khác thật sự là ăn không quen. 】
【n**x: Món mới vừa đẹp lại ngon, đặc biệt là ngỗng yên chi, đây là lần đầu tiên tôi ăn thịt ngỗng, không nghĩ tới ăn ngon như vậy, béo mà không ngán, tiên hương ngon miệng. 】
......
【 võ **w: Sinh thời, thế nhưng lại ăn được cơm chiên nhà này, thật là chết cũng không tiếc ( không phải). Từ khi ăn cơm chiên của tiệm cơm chiên Hạnh Phúc, cơm chiên chỗ khác liền ăn không vô, hiện tại ngẫm lại, thế nhưng đã nhiều năm tôi cũng chưa ăn cơm chiên, thực sự không dễ dàng. 】
......
Tiệm cơm chiên Hạnh Phúc khôi phục buôn bán, những khách hàng hay đtặ yên tiệc nghe vị liền tới.
Đều nói người già thành tinh, mấy người ông Triệu nhìn thấy trong tiệm ra món mới phỉ thúy vũ y, ngỗng yên chi, lập tức liền đoán được cô đang nghiên cứu mỹ thực trong Hồng Lâu Mộng, sôi nổi tỏ vẻ muốn ăn hồng lâu yến cô làm.
Mấy năm nay, Nguyễn Miên Man ở nhà xác thật nghiên cứu không ít, thấy bọn họ muốn ăn, không do dự liền đồng ý.
Nói làm hồng lâu yến, tự nhiên không thể thiếu một số món ăn.
Cần có chân giò hun khói hầm, cũng gọi là vàng bạc đề, vị mềm lạn, ăn lên một chút cũng không ngấy, thích hợp những người lớn tuổi như ông Triệu ăn.
Còn có bánh bao tàu hủ ky, canh măng chua da gà, trứng bồ câu, cẩu kỷ mầm xào muối, gà rừng hạt dưa, thịt hươu nướng, ngó sen mật hoa quế.
Trừ bỏ mấy món này, còn có chút món nguội cùng điểm tâm, tao hương vịt tin, ngỗng yên chi, phỉ thúy vũ y, tôm hồng bào, sữa đông chưng đường, bánh mứt táo củ mài.
Một bàn hồng lâu yến này, Nguyễn Miên Man phí không ít tâm tư, làm xong có thể nói là hương thơm bay mười dặm.
"Tốt!" Đồ ăn mới vừa lên bàn, đám người ông Triệu sôi nổi bắt đầu.
"Đây là món gia tưởng đi, ăn thật ngon."
"Vô nghĩa, cũng không xem món này phí bao nhiêu công sức, một món cà tím, cần nhiều gà như vậy để nấu với nó, có thể không ngon sao?"
Chỉ là một món gia tưởng, mấy người đều ăn không dừng đũa, một lát đĩa đã thấy đáy, mới bắt đầu ăn những món khác.
"Đây hẳn là món trong hồi 16 đi, chân giò hun khói hầm? Vương Hi Phượng lấy ra chiêu đãi Triệu ma ma, lúc đó trong chuyện nói thích hợp với những người tầm tuổi chúng ta."
"Trí nhớ của ông thật không tồi."
"Hương vị chân giò hun khói hầm này thật là tuyệt, một chút cảm giác mỡ ngấy đều không có, ăn lên da giòn thịt mềm, tiên hương ngon miệng."
"Bánh bao tàu hủ ky không tồi, ăn ngon."
"Đây là lần đâu tôi ăn cẩu kỷ mầm ta xào muối, không nghĩ tới dùng muối xào ra, hương vị lại ngon miệng như vậy."
Bữa hồng lâu yến này, mấy người ông Triệu ăn tới thập phần hưởng thụ, ăn xong qua mấy ngày rồi vẫn nhịn không được nhớ thương.
Hôm đó, Triệu Hữu Vi có chụp hình và quay video món ăn trong hồng lâu yến, lúc sau nhớ tới, trực tiếp đăng lên trên mạng, không biết làm bao nhiêu cư dân mạng chết thèm.
Hồng lâu yến kết thúc vào buổi chiều, Tư Cảnh Lâm tan tầm, thuận đường đón hai đứa nhỏ từ nhà trẻ đi vào tiệm cơm chiên Hạnh Phúc.
Còn chưa có vào cửa, liền nhìn thấy Nguyễn Miên Man hồng mắt ngồi ở trong tiệm.
"Mẹ!"
Hai đứa nhỏ vừa thấy mẹ khóc, lập tức tránh thoát khỏi tay ba chạy tới, ngửa đầu quan tâm hỏi cô làm sao vậy.
Tư Cảnh Lâm cũng luống cuống trong chớp mắt, bất quá chờ đến gần nhìn thấy ớt đỏ rực trên mặt bàn, tản ra mùi cay hăng, tức khắc suy đoán nói: "Bị cay khóc?"
Lúc nói chuyện, đồng thời anh cắm ống hút vào trà sữa vừa mang về đưa đến miệng cô.
Nguyễn Miên Man ngậm ống hút uống một hơi gần nửa ly trà sữa, mới gật đầu nói: "Ớt này quá cay, em mới nếm một chút liền cay không chịu được."
"Đây là ớt cay ma quỷ, độ cay rất kinh khủng, sao em lại muốn nếm nó?" Ngữ khí Tư Cảnh Lâm lộ ra sự bất đắc dĩ.
"Là một khách quen mang tới, cô ấy nói tò mò nên mua, nhưng quá cay, nghe mùi thôi cũng không dám nếm thử, sợ lãng phí cho nên tặng cho em xem có thể dùng hay không. Em tò mò đến tột là cay tới mức nào nên nếm một miếng, kết quả......"
"Kết quả là cay tới phát khóc?" Tư Cảnh Lâm nói tiếp.
Nguyễn Miên Man trừng anh nói: "Em mới không khóc!"
Chu Linh đang thu thập đồ vật, lộ ra biểu tình bất đắc dĩ, phía trước chị nghe tới ớt cay ma quỷ liền khuyên cô đừng nếm thử, kết quả một người ổn trọng như vậy, kết hôn sinh con xong ngược lại càng ngày càng trẻ con, dù thế nào cũng phải nếm một miếng.
Đương nhiên, Chu Linh ngẫm lại liền hiểu rõ, cô càng sống càng trẻ con, chứng tỏ có người cưng chiều dỗ dành, càng chứng tỏ cuộc sống hiện tại rất hạnh phúc.
"Mẹ đừng nóng giận." Áo bông tri kỷ nhìn thấy biểu tình của cô, dỗ một câu, học bộ dạng của cô trừng ba, "Mẹ mới không khóc, ba đừng nói bừa!"
Con trai muốn nói một câu không phải, bất quá nhìn mắt mẹ chỉ là có chút hồng, cảm thấy mắt đỏ không tính là khóc, dùng tay xoa xoa đôi mắt cũng sẽ hồng.
Vì thế, bé cũng nói: "Ba nói bậy, mẹ không khóc."
Nghe được hai đứa nhỏ nói, Nguyễn Miên Man liền cười rộ lên, đắc ý mà ném một ánh mắt cho ba hai đứa nhỏ, đem chỗ trà sữa còn lại uống hết, giảm bớt vị cay trong miệng rồi dắt hai đứa nhỏ đi vào phòng bếp: "Mẹ làm canh lá sen cho hai đứa ăn."
Canh lá sen cũng là món ăn trong hồng lâu mộng, có lần Bảo Ngọc bị đánh liền muốn ăn canh này, vị rất tươi ngon.
"Mẹ, canh lá sen là cái gì?" Thần nNuyệt tò mò hỏi.
Nguyễn Miên Man nói: "Là một loại canh, trong canh sẽ có lá sen nhỏ, đài sen nhỏ, hẳn là các con sẽ thích."
"Con thích lá sen nhỏ, đài sen nhỏ, mẹ có thể dạy con làm không?"
"Được chứ." Nguyễn Miên Man đồng ý ngay.
Thần Nguyệt nói ngọt: "Mẹ thật tốt, con yêu mẹ nhất!"
Tư Cảnh Lâm đứng tại chỗ nhìn bóng dáng vui vẻ của một lớn hai nhỏ, cười lắc đầu đi theo vào phòng bếp.
"Oa! Ba xem, con làm được đài sen nhỏ nè!"
"Nguyệt Nguyệt thật giỏi."
"Mẹ cũng thật giỏi, là mẹ dạy Nguyệt Nguyệt."
"Đúng vậy, hai người đều thật giỏi." Tư Cảnh Lâm nói xong, thừa dịp con trai, con gái đùa nghịch khuôn đúc, hôn trộm người bên cạnh một cái.
Nguyễn Miên Man giận dỗi liếc anh một cái, đưa một cái đài sen qua để anh lột giúp.
Sắc trời dần dần tối xuống, dưới ánh đèn ấm ánh, một nhà bốn người cùng nhau ở phòng bếp bận rộn, thoạt nhìn thập phần ấm áp.
TOÀN VĂN HOÀN