Editor: Thienyetkomanhme
Lúc rời khỏi tiệm cơm chiên Hạnh Phúc, cô quét mắt thấy hình ảnh trong thực đơn, nhìn cũng cảm thấy mê người, nhưng cô lại nghĩ không chừng đây là ảnh lấy từ trên mạng, cũng lười xem kỹ mà tiếp tục xem cửa hàng tiếp theo.
Trùng hợp, cách cô 2 chỗ ngồi cũng có một đồng nghiệp khác lúc này mở phần mềm Bánh trôi, cũng bấm vào tiệm cơm chiên Hạnh Phúc.
Cô gái này không có quá nhiều chú ý tới ăn uống, chỉ nghĩ tiện tìm một suất cơm chiên lót bụng, tìm từ khóa "Cơm chiên" liền thấy "Tiệm cơm chiên Hạnh Phúc" chọn một phần cơm chiên Dương Châu rồi chọn thêm một chai nước khoáng, liền lưu loát đặt đơn.
Tại lúc cô đặt cơm thành công, hẻm Hồ Lô nhà Nguyễn Miên Man cũng nghe tháy giọng nói nhắc nhở của app.
Nguyễn Miên Man không có kinh nghiệm chạy nhanh tới cầm di động nhận đơn, ba miếng liền nhanh chóng giải quyết nốt cơm trưa, vội vàng đứng dậy vào phòng bếp bắt đầu làm cơm chiên.Nhưng mà, chờ cô đêm cơm chiên xong bỏ vào hộp, cũng xếp nước khoáng và đóng gói xong, qua vài phút vẫn chưa thấy nhân viên giao hàng tới.
Nguyễn Miên Man hơi hơi nhíu mày, cô liền quay lại đem cơm bỏ vào hộp xốp trong phòng bếp.Cô ngồi tịa nhà chính đợi, nhân viên giao cơm cũng đến hẻm Hồ Lô.
Khi tiến vào ngõ nhỏ, nhìn kiến trúc xưa cũ xung quang, người giao cơm cảm thấy không tốt.Hẻo lánh như vậy, chắc đây là người không có tiền thuê mặt tiền mở cửa hàng đi?
Nhân viên giao hàng một mặt hoàn ngi trong lòng, một mặt tìm kiếm ngõ nhỏ, nhưng mà đi hai vòng cũng không tìm thất, không thể quay lại cửa hàng tạp hóa đầu ngõ tìm người hỏi đường.
Cửa hàng tạp hóa có bà lão ngồi sau quầy, nghe hắn hỏi "Tiệm cơm chiên Hạnh Phúc", không cần nghĩ ngợi nói: "Cậu dọc theo đường này đi về phía trước, đến cái hẻm thứ nhất, đầu hẻm có cây đào, nếu cậu đi ngõ khác chình là gần hơn nhiều"
Mở cửa hàng này là một người họ Lưu, khi bà ngoại Nguyễn còn sống, đồ uống ở tiệm cơm chiên Hạnh Phúc đều là lấy từ nhà bọn họ.
"Tôi lần sau sẽ đi, cảm ơn ngài." Nhân viên giao hàng không đợi lâu, dứt lời liền lái xe đạp điện đi.Hai phút sau, nhân viên giao cơm tìm được một ngôi nhà có cây đào phía trước, hai mắ đánh giá trước cửa có tấm vẫn gỗ đề mấy chữ "Tiệm cơm chiên Hạnh Phúc", xác định tìm được đúng chỗ.
Cửa sắt ngoài cửa lớn một bên đóng một bên mở, nhân viên giao cơm xuống xe tới cửa, chưa kịp gọi người, liền thấy một cô gái ngồi giữa nhà chính.
Hơi ám ánh sáng rơi xuống, thiếu nữa mặc một chiếc váy lam nghe tiếng ngẩng đầu, như một đóa u lan nở trong thâm cốc.
Mới vừa rồi nhất thời không tìm thấy địa chỉ làm nhân viên giao hàng ít nhiều cảm tấy bực bội, lúc này thấy cô gái, cảm xúc trong lòng bình phục một ít.
"Anh tới lấy cơm hộp sao?" Nguyễn Miên Man nhìn quần áo của anh ta liền hỏi nhiều thêm một câu.
"Đúng vậy."
"Phiền anh chờ một chút." thấy anh ta gật đầu, Nguyễn Miên Man lập tức xoay người vào phòng bếp lấy cơm chiên.
Lúc nàng đi vào bên trong, nhân viên giao cơm đánh giá trong tiệm, phát hiện mặt tường, bàn ghế tuy rằng có chút cũ, nhưng được quét tước rất sạch sẽ, nói một câu không dính bụi trần cũng không quá.
Từ nơi này còn có thể nhìn đến một phần phòng bếp, thấy bên trong cũng là sạch sẽ ngăn nắp, nhân viên giao hàng liên nảy sinh vài phần hảo cảm với tiệm này.
Cái này cũng không kỳ quái, người Nguyễn gia đều là người thích sạch sẽ,, Nguyễn Miên Man xuyên tới đây lại quét tước toàn bộ một lần, muốn không sạch cũng khó.
Cô rời đi cũng không quá năm sáu phút, đưa hộp cơm nóng hổi cho nhân viên giao cơm: "Làm phiền anh."
"Không có chi." Nhân viên giao cơm nhận lấy, xoay người lên xe, nhịn không được quay lại nhìn qua phía cửa tiệm.
Nguyễn Miên Man nhìn theo xe điện nháy mắt đi xa, nghĩ tới người ăn cơm tới cửa cũng không cẫn đi ra, lại lần nữa cảm thán thế giới này thật thần kỳ.
Phần mềm Bánh Trôi có rất nhiều cửa hàng, tiệm cơm chiên Hạnh Phúc ở trong đó,bất quá là giọt nước trong đại dương, muốn phát hiện cũng rất khó. Càng đừng nói tới là có người bấm vào xem cửa tiệm, thấy là cửa tiệm mới một cái bình luận cũng không có, do dự hai giây liền lại lui ra ngoài.
Đợi hai phút không có đơn đặt hàng tiếp theo, Nguyễn Miên Man dứt khoát xem TV.
TV của Nguyễn gia là TV loại đầu to của nhiều năm trước, bất quá Nguyễn Miên Man một chút cũng không chê, cầm điều khiểm TV, cô ngồi tại ghế nhỏ trước TV một đoạn.
Cô tư thái đoan chính, biết đến là đang xem TV, không biết còn tưởng là học sinh đang ngồi trong lớp.
Bên này đang xem TV, bên kia nhân viên giao cơm rời hẻm Hồ Lô, tiện đường lấy mới đơn cơm hộp tại các tiệm khác, sau đó đi tới một office building.
Anh ta lấy di động gọi điện thoại, nghe được giọng nữ đối diện "alo" một tiếng "là cô Trương sao? Tôi giao cơm hộp đã tới dưới lầu. Có thể đi vào đúng không? Tốt, tôi lên ngay."
Cúp điện thoại sau, nhân viên giao cơm xách theo một hộp cơm chiên cùng 1 chai nước khoáng office building, thực nhanh đưa tới tay khách hàng.
"Phiền cô đánh giá đơn hàng."
"Được."
Nghỉ trưa đã được một lúc, cô gái họ Trương xách theo cơm hộp trở lại chỗ ngồi, chỗ làm chỉ còn có nàng và một nữ đồng nghiệp ngồi cách đó không xa.
"Trương San cô giữa trưa liền ăn đơn giản như vậy thôi hả?"
Cô vừa ngồi xuống, nữ đồng nghiệp một tay cầm một nồi lẩu chay mặn phối hợp cay rát, một tay cầm trà sữa tiến tới ngồi bên cạnh.
"Dạo này ăn uống không tốt." Trương San nói xong, đã lấy hộp cơm chiên ra.
Mở hộp cơm dùng một lần ra, một mùi thơm ngào ngạt nháy mắt lan tỏa.
Mùi thơm không thể so với nồi lẩu thơm nùng, không thể so trà sữa thơm ngọt, lại cố tình càng mê người hơn, chẳng những làm Trương San lập tức lấy ra chiếc muỗng lên ăn, ngay cả đồng nghiệp bên cạnh cũng nhịn không được nhìn qua.
Cơm chiên này nhìn cũng tốt, nghe cũng thơm, không biết vị thế nào?
Đồng nghiệp nữ có nồi lẩu cay rát