Tiệm Cơm Chiên Hạnh Phúc

Chương 33


trước sau

Editor: Thienyetkomanhme

"Ăn ngon, cả đời bà chưa ăn qua thịt cá khô ngon thế này, thật là ăn ngon."

Nguyễn Miên Man cười cười, tiếp tục làm món tiếp theo.

Thịt khô rửa sạch luộc hơn mười phút vớt ra để ráo rồi cắt lát, dùng dầu nóng phi hành, gừng, tỏi, thịt khô cho vào nồi xào, sau đó thêm nấm hương, các loại gia vị, cuối cùng thêm rau xanh và thêm nước vào.

Canh rau thịt khô đã làm tốt, cô lại dùng rau hương xuân xào một đĩa trứng gà, lúc này, cơm cũng đã nấu chín.

"Ai u, cháu nói cháu một cô bé, như thế nào lại nấu ăn tốtnhư vậy." Chờ hai đĩa đồ mặn một canh đặt lên bàn, cả căn phòng tràn đầy mùi hương, làm bà dì thật là cũng không biết nên khen cô như thế nào.

Nguyễn Miên Man đem cơm nấu chín đặt tới trước mặt bà dì nói: "Bà thích liền ăn nhiều một chút."

"Được, bà khẳng định sẽ ăn nhiều một chút." Nhìn đồ ăn trên bàn sắc hương vị đều đầy đủ, bà dì cảm xúc rất cao.

Bất luận là rau hương xuân xào trứng tươi mới, thịt cá khô kho tàu nùng vị, hay canh rau xanh thịt khô ngon miệng, đều đặc biệt mỹ vị.

Chờ bày xong mâm cơm, bà dì khen cô đến cơm nấu cũng đặc biệt thơm, liền không còn có thời gian nói chuyện.

Bà dì ướp thịt khô, cá khô thực không tồi, hơn nữa lúc trước leo núi tiêu hao không ít thể lực, Nguyễn Miên Man ăn bữa này cũng đặc biệt mạnh.

Nửa giờ sau, chờ một già một trẻ cơm nước xong, trên bàn hai đĩa thịt cá khô kho tàu cùng hương xuân xào trứng đã rỗng tuếch, chỉ có canh còn thừa không ít.

Dùng bếp củi ở nông thôn nấu cơm, có hai cái tốt, một là cơm cháy, một là nước cơm.

Nghĩ bà dì lớn tuổi, răng không tốt, Nguyễn Miên Man không nấu ra cơm cháy, bất quá sau khi ăn xong uống một chén nước cơm thơm nồng, thật sự là quá thoải mái.

Bà dì mỗi ngày có thể uống được nước cơm, nhưng hôm nay không giống hiếm khi ăn xong lại uống được chén nước cơm, lại thêm non nửa chén canh chậm rãi nhấp, mang theo vài phần thỏa mãn, ở trong lòng cảm thán, già thế này còn có thể ăn bữa cơm vừa lòng đến như vậy, đời này cũng coi như sống không uổng phí.

Tuổi này của bà, hơn nửa đời người đều là ăn khổ, ăn cơm bất quá là lấp đầy bụng mà thôi, cơm trong ấn tượng sâu nhất, chính là kết hôn trước, chồng bà mang bà đi vào tiệm ăn trong huyện ăn cơm.

"Bà dì, bà làm sao vậy?" Nguyễn Miên Man phát hiện hốc mắt bà bỗng nhiên hồng lên, động tác uống nước cơm ngừng lại.

Bà dì chớp chớp mắt giảm bớt cảm xúc nói: "Không có việc gì, chính là được ăn đồ ăn ngon như vậy, có điểm cảm động."

"Nếu bà thích, cháu lại chuẩn bị trước cho bà một ít." Nguyễn Miên Man nghĩ thời tiết này còn không tính là quá nóng, mặt sau nhà bà cũng có giếng, liền đề nghị.

Không ai có thể cự tuyệt được sự dụ hoặc của mỹ thực.

Bà dì do dự hai giây, tiếp nhận ý tốt của cô: "Vậy phiền toái cháu."

"Không phiền toái ạ."

Chờ cơm nước xong, bà dì kiên trì không chịu để cô rửa chén, Nguyễn Miên Man dứt khoát nấu ăn cho bà: "Cháu lại làm cho bà một phần thịt cá khô kho tàu, lại dùng cọng hoa tỏi non xào với thịt khô?"

"Tốt."

Thấy bà dì gật đầu, lộ ra biểu tình muốn nói lại thôi, cô chủ động hỏi: "Hoặc là bà còn muốn ăn cái gì không ạ?"

"Có thể làm cho bà thịt kho tàu không?" Bà dì lúc trước tân hôn được chồng dẫn đi tiệm ăn, trừ bỏ rau xào, có gọi một phần thịt kho tàu béo ngậy, bị bữa cơm này gợi lên hồi ức từ trước, bà bỗng nhiên rất muốn nếm thử lần nữa.

"Đương nhiên có thể, bất quá......" Không bột đố gột nên hồ.

Bà dì thấy cô đáp ứng, lập tức nói: "Nhà lão Phùng hẳn là có, ta đi tìm nhà bọn họ mua một chút."

Nhà lão Phùng là một nhà khac còn lưu lại trong thôn, trong nhà là một đôi vợ chồng già, tuổi so với bà dì lớn hơn một vòng, ngày thường đối với bà rất chiếu cố.

Nghe bà nói muốn ít thịt tươi, hỏi cũng chưa hỏi nhiều một câu, trực tiếp đem thịt trong nhà trực tiếp đưa cho bà.

Lúc bà dì đi lấy thịt tươi, Nguyễn Miên Man đã làm xong thịt cá khô kho cùng cọng hoa tỏi non xào thịt khô, toàn bộ trong phòng bếp đều bay ra mùi thơm đặc trưng của đồ.

Chờ bà dì trở về, cô tiếp nhận thịt ba chỉ, trần qua nước nóng lại dội qua nước lạnh sau đó cắt thành miếng nhỏ thích hợp.

Gia vị trong phòng bếp hữu hạn, Nguyễn Miên Man chỉ có thể tận dụng gia vị sẵn có để làm.Đem thịt ba chỉ rán đến hai mặt hơi vàng, ướp cùng nước tương, đường phèn, muối ngấm gia vị, trộn đều đều, tận lực làm mỗi khối thịt đều ngấm gia vị.

Chờ thịt ở trong nồi bắt đầu hầm chầm chậm, mùi hương mê người càng ngày càng nùng.Rõ ràng giữa trưa đã ăn thật sự no, ngửi được cổ mùi thơm này, bà dì vẫn là nhịn không được nuốt nước miếng, đáy lòng bởi vì nhớ lại chuyện cũ mà dâng lên thương cảm, cũng bị mùi hương này xua tan không ít.

"Bà dì, đồ ăn này ăn không hết có thể đặt ở trong nước giếng, bất quá cũng đừng để quá lâu, nếu không ăn vào hư bụng liền không tốt."

"Ai, bà hiểu được."

Bà dì gật đầu đáp ứng, nhìn cô bé trước mặt thấy thế nào cũng làm cho người ta, cũng khuyên: "Cháu dù sao cũng là con gái của ba cháu, nếu là có chuyện gì đừng chính mình gánh vác, đi tìm bà nội cháu bọn họ thương lượng, bọn họ rốt cuộc cũng là người thân của cháu."

Nói lời này, hiển nhiên bà dì chỉ biết bà ngoại cô đã qua đời, lại không biết lúc bà ngoại cô qua đời, bà nội cô cùng thân thích bên kia đã tổn thương tâm hồn cô gái nhỏ như thế nào.

Nguyễn Miên Man cũng không cùng bà nói những chuyện đó, chỉ thuận miệng "Dạ" một tiếng."Đúng rồi, cháu hiện tại hẳn là vào đại học rồi đi?"

"Không có, phía trước bỏ lỡ cuộc thi đại học, hiện tại một lần nữa đem tiệm cơm nhỏ trong nhà mở lại."

Bà dì nghe nói cô không thi đại học, không tiếp tục đọc sách biểu tình có điểm sốt ruột, nghe được cô nói ở nhà mở tiệm cơm nhỏ, nghĩ đến tay nghề của cô, lại yên lòng: "Cháu có tay nghề này, sinh ý trong tiệm khẳng định thực tốt."

"Cũng được ạ."

Một già một trẻ lại hàn huyên một hồi, Nguyễn Miên Man tính thời gian thịt kho tàu hầm tốt, đứng dậy đem nắp nồi mở ra.

Một cổ nhiệt khí nồng đậm mê người từ trong nồi tỏa ra, làm người ngửi được nháy mắt liền miệng lưỡi muốn chảy nước miếng.

Nguyễn Miên Man dùng đĩa gắp ra một khối, đưa cho bà dì: "Bà nếm thử xem ạ."

Bà dì nhìn miếng thịt kho tàu màu sắc hồng lượng, gấp không chờ nổi tiếp nhận cái đĩa.Một ngụm cắn xuống, da thịt mỏng non, vị thuần nước nùng, hương nhu mà không ngấy, ăn ngon đến suýt chút cắn vào đầu lưỡi.

"Ăn ngon thật, so với phần thịt kho tàu trong trí nhớ của bà còn muốn ngon hơn."

Tổng hội trong ký ức không tự giác điểm tô cho đẹp hơn, đã là những ký ức khó quên, bà dì có thể nói ra câu đánh giá này, có thể thấy được phần thịt kho tàu này xác thật thực mỹ vị.

Nhìn bà dì ăn, lại lần nữa đỏ mắt, Nguyễn Miên Man liền đoán được phía sau món thịt kho tàu này, tất nhiên có chuyện xưa.

An tĩnh bồi bà dì ăn xong thịt kho tàu, thời gian đã không còn sớm, Nguyễn Miên Man chuẩn bị trở về.

Biết từ nơi này trở về thành phố A cũng xa, bà dì cũng không dám lại giữ cô, bất quá kiên trì đem rau dại, hương xuân, ốc đồng, thịt khô cá thịt khô, vịt muối trong nhà nhét đầy cái

xe đẩy kia của cô, còn thêm vào một túi lớn.

Cũng chính là lo lắng cô cầm không được, bằng không bà dì còn muốn đem hai con gà sông trong nhà cho cô mang về, lại cho cô túi trứng gà.

Nguyễn Miên Man thật sự không cự tuyệt được ý tốt của người già, chỉ có thể lặng lẽ đặt mấy trăm đồng dưới ấm tráng men trên cái bàn ở nhà chính.

Bà dì một đường đưa cô đến cửa thôn tới đường cái, nhìn cô lên xe rời đi, mới xoay người trở về, bóng dáng lưng gù lộ ra sự cô tịch nói không nên lời.

Hai tiếng sau, Nguyễn Miên Man trở lại hẻm Hồ Lô, trời đã tối rồi, cô mới vừa bước vào đầu hẻm, liền nghe được một tiếng mèo kêu, sau đó một đạo thân ảnh màu cam trực tiếp vọt tới trước mặt cô.

Nhìn đến Quả Quýt Nhỏ, cô theo bản năng lộ ra một nụ cươid, ngay sau đó nhìn đến bà Vương đi theo mèo con.

"Bà Vương."

Bà Vương nhìn thấy cô, cười nói: "Cháu nuôi con mèo này nhưng thật có linh tính, cháu chưa trở về, còn muốn ra ngoài tìm cháu."

Nói xong, nhìn đến hai bên tay cô đều xách theo đồ vật, vội đoạt được một túi để xách hộ cô."Cảm ơn bà Vương." Nguyễn Miên Man nói lời cảm ơn, đi theo bà mang theo mèo con cùng nhau hướng trong nhà đi.

Thời gian xuyên qua kỳ thật cũng không tính là quá lâu, nhưng Nguyễn Miên Man ẩn ẩn đã đem nơi này là nhà của mình, rời đi cả ngày, đẩy cửa ra trở về tiệm cơm chiên Hạnh Phúc, cả người cô đều không tự giác thả lỏng.

Bà Vương giúp cô xách đồ để trong tiệm, rót cho cô chén nước lại quan tâm vài câu liền chuẩn bị đi về, không quấy rầy cô nghỉ ngơi.

Đi đến cạnh cửa, bà nhớ ra: "Đúng rồi, cháu gái bà chiều nay đã đến nhà bà, cháu xem ngày mai bà bảo nó lại đây cho cháu khảo sát một chút xem thế nào?"

"Không cần phiền toái như vậy, nếu chị ấy nguyện ý làm, trực tiếp lại đây đi làm là được." Công việc trong tiệm cũng không quá phức tạp, Nguyễn Miên Man cảm thấy chỉ cần đối phương chịu nghiêm túc làm, khẳng định sẽ không có vấn đề gì.

"Được, bà đây ngày mai bảo nó qua đây."

Bà bước ra cửa, Nguyễn Miên Man dư quang quét đến những nguyên liệu nấu ăn chính mình mang về, không khỏi nói: "Bà Vương, ngài lấy một chút rau dại trở về ăn đi."

"Không cần, rau dại gì đó nhà bà ngày xưa đã sớm ăn đủ rồi, không giống các cháu hiện tại thích ăn mấy món mới mẻ này." Rau dại hái lên cũng không dễ dàng như vậy, lại là cô cực cực khổ khổ mang từ nông thôn mang về, bà Vương mới không chịu lấy, nói xong người đã đi xa.

Nguyễn Miên Man nhìn theo bà rời đi, duỗi tay sờ sờ mèo con ngoan ngoãn đang ngồi xổm bên chân mình, đứng dậy cầm chút thịt gà cho nó ăn văt, thuận tiện đem cửa lớn đóng lại.

Ngồi xe lâu như vậy, cô cũng chưa ăn uống gì, tắm rửa xong dùng rau xuân mang về quấn một ít làm bữa tối, đem nguyên liệu nấu ăn mnag về xử lý tốt, trực tiếp lên lầu.

Có lẽ là hôm nay cả một ngày chưa thấy được cô, mèo con đặc biệt dính người, khi cô tắm liền ngồi xổm ngoài toilet chờ, cô ăn cơm liền ghé vào trên ghế bên cạnh nhìn cô, chờ cô lên lầu ngồi nửa dựa vào trên giường, liền nằm ở trên người cô, còn dùng móng vuốt đem tay trái của cô ôm vào trong ngực.

Đối mặt với nhóc con làm nũng như vậy, Nguyễn Miên Man tâm đều muốn mềm ra, không đem tay rút ra, một tay nắm di động click mở tiệm cơm chiên Hạnh Phúc.

【 cái ** thứ: Tiệm cơm chiên Hạnh Phúc không mở cửa 2 ngày, nhớ nó, tưởng nó. ps: Thật sự nhịn không được chạy tới nếm thử cơm chiên nhà khác, ân, liền một chữ khó ăn, tôi chỉ ăn một lần. 】

【 mang **n: Ngươi cư nhiên lại đi nếm thử cơm chiên cửa hàng khác? Bội phục! Giỏi thật, tôi trước kia ăn cơm hộp chưa bao giờ đặt cơm chiên, bởi vì cảm thấy còn không bằng chính mình ở nhà chiên ngon hơn, nếu không phải ngoài ý muốn phát hiện ra nhà này, app cơm hộp của tôi đơn đặt hàng căn bản sẽ không xuất hiện hai chữ "Cơm chiên". 】

【H**q: Nói cơm hộp không đặt cơm chiên khẳng định là con gái, bởi vì con gái đặt cơm hộp, giống nhau là vì ăn ngon, cho nên đặt nhiều là trà sữa, bánh kem, lẩu cay, nướng BBQ, pizza linh tinh; chúng ta đàn ông liền bất đồng, đặt cơm hộp là vì ăn no, cái gì cơm chiên, xào phấn, mì xào, cái cơm linh tinh đều thường xuyên đặt. 】

【 quang **a: Không có trữ hàng cho buổi tối, nhưng mà, mở ra app bánh trôi, lại muốn đặt cửa hàng khác, vì thế ăn chén mì gói. Khi còn nhỏ ta có một giấc mộng tưởng, hy vọng có thể mỗi ngày ăn mì gói, hiện tại...... Khi còn nhỏ quả nhiên là ngây thơ! Thôi đi, vô nghĩa không nói nhiều, chủ tiệm ngươi mau nhanh trở về mở cửa hàng được không? Tôi còn chờ ăn cơm chiên dứa nữa! 】

【4**b: Chủ tiệm, ngươi ngày mai nhất định sẽ trở về mở cửa hàng đi? Tôi cùng anh nói, anh nếu là lại không mở cửa hàng, tôi liền phải đi tận nơi tìm anh! 】

......

【 thanh **l: Chủ tiệm, đều tại anh ngày hôm qua làm tôi thèm, làm hại tôi tối hôm qua nằm mơ đều là vị chua ngọt của dứa. Vừa lúc hôm nay ra cửa nhìn đến cửa tiểu khu có bán dứa, thật sự quá thèm, vì thế mua quả dứa trở về chuẩn bị thử làm cơm chiên dứa, kết quả...... [ hình ảnh ] [ hình ảnh ] 】

【 cái ** thứ: Ha ha ha ha ha ha, thực xin lỗi, tôi chỉ nghĩ đến một sự việc buồn cười! 】

【a**n: Ha ha ha ha ha ha...... Má ơi, bụng tôi đau, tôi cũng nghĩ đến một việc buồn cười. 】

【o**6: Ha ha ha ha ha ha, tôi không dối trá như bọn họ, tôi liền nói thẳng, "Thanh **l" anh xào là xào cơm chiên dứa sao? Tôi nhìn sao cũng giống than xào cơm đâu? 】

【k**l: Trực tiếp cười? Không được, nhịn không được, tôi còn đi cười tiếp đây ha ha ha ha ha ha......】

......

Nguyễn Miên Man nhìn đến "Thanh **l" hình ảnh, cẩn thận phân biệt một chút, mới nhận ra, đen giống khối than đó là dứa, cục tròn màu đen chính là đậu nành, đen đến viên viên rõ ràng, còn có chút bị nát thành bột chính là cơm.

Cô nháy mắt, thật sự tưởng tượng không ra, đến tột cùng là nấu như thế nào, mới có thể nấu ra một phần cơm chiên đen tới như vậy.

Đương nhiên, vốn dĩ cô vẫn là có thể nhịn xuống, nhưng nhìn đến phía dưới một hàng "Ha ha ha ha", rốt cuộc không nhịn xuống, trực tiếp nở nụ cười.

"Miêu ô ~"

Nghe thấy tiếng cười của cô, mèo con nằm ở trên người cô nghiêng đầu, nghi hoặc mà nhìn cô."Không có việc gì." Nguyễn Miên Man ngữ khí mỉm cười hống nó một câu, tiếp tục kéo xuống xem.

【 là ** sơn: Chủ tiệm, nhìn thấy không, anh nghỉ ngơi, xem đã đem người bức thành bộ dáng gì? Đều chuẩn bị ăn than! 】

【m**d: Trong nhà có dứa, kỳ thật ta hôm nay tôi cũng có chút ngo ngoe rục rịch, may sao mỹ đức "Tự mình hiểu lấy" ngăn tôi lại. 】

【o**6: Kỳ thật...... Tôi cũng thử làm một chút cơm chiên dứa, không có đen thành than khoa trương như vậy, nhưng cũng thật sự một lời khó nói hết, vì không muốn lãng phí thức ăn, liền không đổ đi. 】

......


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện