Editor: Thienyetkomanhme
"Ăn ngon, cả đời bà chưa ăn qua thịt cá khô ngon thế này, thật là ăn ngon."
Nguyễn Miên Man cười cười, tiếp tục làm món tiếp theo.
Thịt khô rửa sạch luộc hơn mười phút vớt ra để ráo rồi cắt lát, dùng dầu nóng phi hành, gừng, tỏi, thịt khô cho vào nồi xào, sau đó thêm nấm hương, các loại gia vị, cuối cùng thêm rau xanh và thêm nước vào.
Canh rau thịt khô đã làm tốt, cô lại dùng rau hương xuân xào một đĩa trứng gà, lúc này, cơm cũng đã nấu chín.
"Ai u, cháu nói cháu một cô bé, như thế nào lại nấu ăn tốtnhư vậy." Chờ hai đĩa đồ mặn một canh đặt lên bàn, cả căn phòng tràn đầy mùi hương, làm bà dì thật là cũng không biết nên khen cô như thế nào.
Nguyễn Miên Man đem cơm nấu chín đặt tới trước mặt bà dì nói: "Bà thích liền ăn nhiều một chút."
"Được, bà khẳng định sẽ ăn nhiều một chút." Nhìn đồ ăn trên bàn sắc hương vị đều đầy đủ, bà dì cảm xúc rất cao.
Bất luận là rau hương xuân xào trứng tươi mới, thịt cá khô kho tàu nùng vị, hay canh rau xanh thịt khô ngon miệng, đều đặc biệt mỹ vị.
Chờ bày xong mâm cơm, bà dì khen cô đến cơm nấu cũng đặc biệt thơm, liền không còn có thời gian nói chuyện.
Bà dì ướp thịt khô, cá khô thực không tồi, hơn nữa lúc trước leo núi tiêu hao không ít thể lực, Nguyễn Miên Man ăn bữa này cũng đặc biệt mạnh.
Nửa giờ sau, chờ một già một trẻ cơm nước xong, trên bàn hai đĩa thịt cá khô kho tàu cùng hương xuân xào trứng đã rỗng tuếch, chỉ có canh còn thừa không ít.
Dùng bếp củi ở nông thôn nấu cơm, có hai cái tốt, một là cơm cháy, một là nước cơm.
Nghĩ bà dì lớn tuổi, răng không tốt, Nguyễn Miên Man không nấu ra cơm cháy, bất quá sau khi ăn xong uống một chén nước cơm thơm nồng, thật sự là quá thoải mái.
Bà dì mỗi ngày có thể uống được nước cơm, nhưng hôm nay không giống hiếm khi ăn xong lại uống được chén nước cơm, lại thêm non nửa chén canh chậm rãi nhấp, mang theo vài phần thỏa mãn, ở trong lòng cảm thán, già thế này còn có thể ăn bữa cơm vừa lòng đến như vậy, đời này cũng coi như sống không uổng phí.
Tuổi này của bà, hơn nửa đời người đều là ăn khổ, ăn cơm bất quá là lấp đầy bụng mà thôi, cơm trong ấn tượng sâu nhất, chính là kết hôn trước, chồng bà mang bà đi vào tiệm ăn trong huyện ăn cơm.
"Bà dì, bà làm sao vậy?" Nguyễn Miên Man phát hiện hốc mắt bà bỗng nhiên hồng lên, động tác uống nước cơm ngừng lại.
Bà dì chớp chớp mắt giảm bớt cảm xúc nói: "Không có việc gì, chính là được ăn đồ ăn ngon như vậy, có điểm cảm động."
"Nếu bà thích, cháu lại chuẩn bị trước cho bà một ít." Nguyễn Miên Man nghĩ thời tiết này còn không tính là quá nóng, mặt sau nhà bà cũng có giếng, liền đề nghị.
Không ai có thể cự tuyệt được sự dụ hoặc của mỹ thực.
Bà dì do dự hai giây, tiếp nhận ý tốt của cô: "Vậy phiền toái cháu."
"Không phiền toái ạ."
Chờ cơm nước xong, bà dì kiên trì không chịu để cô rửa chén, Nguyễn Miên Man dứt khoát nấu ăn cho bà: "Cháu lại làm cho bà một phần thịt cá khô kho tàu, lại dùng cọng hoa tỏi non xào với thịt khô?"
"Tốt."
Thấy bà dì gật đầu, lộ ra biểu tình muốn nói lại thôi, cô chủ động hỏi: "Hoặc là bà còn muốn ăn cái gì không ạ?"
"Có thể làm cho bà thịt kho tàu không?" Bà dì lúc trước tân hôn được chồng dẫn đi tiệm ăn, trừ bỏ rau xào, có gọi một phần thịt kho tàu béo ngậy, bị bữa cơm này gợi lên hồi ức từ trước, bà bỗng nhiên rất muốn nếm thử lần nữa.
"Đương nhiên có thể, bất quá......" Không bột đố gột nên hồ.
Bà dì thấy cô đáp ứng, lập tức nói: "Nhà lão Phùng hẳn là có, ta đi tìm nhà bọn họ mua một chút."
Nhà lão Phùng là một nhà khac còn lưu lại trong thôn, trong nhà là một đôi vợ chồng già, tuổi so với bà dì lớn hơn một vòng, ngày thường đối với bà rất chiếu cố.
Nghe bà nói muốn ít thịt tươi, hỏi cũng chưa hỏi nhiều một câu, trực tiếp đem thịt trong nhà trực tiếp đưa cho bà.
Lúc bà dì đi lấy thịt tươi, Nguyễn Miên Man đã làm xong thịt cá khô kho cùng cọng hoa tỏi non xào thịt khô, toàn bộ trong phòng bếp đều bay ra mùi thơm đặc trưng của đồ.
Chờ bà dì trở về, cô tiếp nhận thịt ba chỉ, trần qua nước nóng lại dội qua nước lạnh sau đó cắt thành miếng nhỏ thích hợp.
Gia vị trong phòng bếp hữu hạn, Nguyễn Miên Man chỉ có thể tận dụng gia vị sẵn có để làm.Đem thịt ba chỉ rán đến hai mặt hơi vàng, ướp cùng nước tương, đường phèn, muối ngấm gia vị, trộn đều đều, tận lực làm mỗi khối thịt đều ngấm gia vị.
Chờ thịt ở trong nồi bắt đầu hầm chầm chậm, mùi hương mê người càng ngày càng nùng.Rõ ràng giữa trưa đã ăn thật sự no, ngửi được cổ mùi thơm này, bà dì vẫn là nhịn không được nuốt nước miếng, đáy lòng bởi vì nhớ lại chuyện cũ mà dâng lên thương cảm, cũng bị mùi hương này xua tan không ít.
"Bà dì, đồ ăn này ăn không hết có thể đặt ở trong nước giếng, bất quá cũng đừng để quá lâu, nếu không ăn vào hư bụng liền không tốt."
"Ai, bà hiểu được."
Bà dì gật đầu đáp ứng, nhìn cô bé trước mặt thấy thế nào cũng làm cho người ta, cũng khuyên: "Cháu dù sao cũng là con gái của ba cháu, nếu là có chuyện gì đừng chính mình gánh vác, đi tìm bà nội cháu bọn họ thương lượng, bọn họ rốt cuộc cũng là người thân của cháu."
Nói lời này, hiển nhiên bà dì chỉ biết bà ngoại cô đã qua đời, lại không biết lúc bà ngoại cô qua đời, bà nội cô cùng thân thích bên kia đã tổn thương tâm hồn cô gái nhỏ như thế nào.
Nguyễn Miên Man cũng không cùng bà nói những chuyện đó, chỉ thuận miệng "Dạ" một tiếng."Đúng rồi, cháu hiện tại hẳn là vào đại học rồi đi?"
"Không có, phía trước bỏ lỡ cuộc thi đại học, hiện tại một lần nữa đem tiệm cơm nhỏ trong nhà mở lại."
Bà dì nghe nói cô không thi đại học, không tiếp tục đọc sách biểu tình có điểm sốt ruột, nghe được cô nói ở nhà mở tiệm cơm nhỏ, nghĩ đến tay nghề của cô, lại yên lòng: "Cháu có tay nghề này, sinh ý trong tiệm khẳng định thực tốt."
"Cũng được ạ."
Một già một trẻ lại hàn huyên một hồi, Nguyễn Miên Man tính thời gian thịt kho tàu hầm tốt, đứng dậy đem nắp nồi mở ra.
Một cổ nhiệt khí nồng đậm mê người từ trong nồi tỏa ra, làm người ngửi được nháy mắt liền miệng lưỡi muốn chảy nước miếng.
Nguyễn Miên Man dùng đĩa gắp ra một khối, đưa cho bà dì: "Bà nếm thử xem ạ."
Bà dì nhìn miếng thịt kho tàu màu sắc hồng lượng, gấp không chờ nổi tiếp nhận cái đĩa.Một ngụm cắn xuống, da thịt mỏng non, vị thuần nước nùng, hương nhu mà không ngấy, ăn ngon đến suýt chút cắn vào đầu lưỡi.
"Ăn ngon thật, so với phần thịt kho tàu trong trí nhớ của bà còn muốn ngon hơn."
Tổng hội trong ký ức không tự giác điểm tô cho đẹp hơn, đã là những ký ức khó quên, bà dì có thể nói ra câu đánh giá này, có thể thấy được phần thịt kho tàu này xác thật thực mỹ vị.
Nhìn bà dì ăn, lại lần nữa đỏ mắt, Nguyễn Miên Man liền đoán được phía sau món thịt kho tàu này, tất nhiên có chuyện xưa.
An tĩnh bồi bà dì ăn xong thịt kho tàu, thời gian đã không còn sớm, Nguyễn Miên Man chuẩn bị trở về.
Biết từ nơi này trở về thành phố A cũng xa, bà dì cũng không dám lại giữ cô, bất quá kiên trì đem rau dại, hương xuân, ốc đồng, thịt khô cá thịt khô, vịt muối trong nhà nhét đầy cái