Editor: Thienyetkomanhme
"Không thể đi? tay nghề con bé tốt như vậy."
"Không phải là mới mẻ qua, những khách hàng đó liền không thích ăn đi?"
Ở đây ông già, bà cả đều thay cô nhọc lòng, còn nghĩ không bằng đợi lát nữa đi trong tiệm mua chút cơm chiên hoặc là đậu phộng rang.Chỉ có trong một góc bà Chu nghe thấy cái suy đoán này, vui sướng khi người gặp họa mà cười rộ lên.
Bà cười còn không tính, chờ nhìn đến ông Ngô từ bên ngoài trở về, còn đi lên nói: "Nghe nói trong tiệm nhà họ Nguyễn sinh ý không hảo, sách, bởi vậy, con bé thiếu ông tiền còn không biết tới khi nào mới trả đây? Muốn tôi nói, không bằng ông bảo con bé đem phòng ở trả nợ."
Đều là quê nhà hàng xóm, mới vừa nhìn đến bà, ông Ngô còn tính có cái gương mặt tươi cười, chờ nghe được lời này, biểu tình tức khắc nhạt xuống.
"Tôi vẫn luôn nói cùng Đông Đông bảo con bé không cần vội, đứa nhỏ còn nhỏ, lại có khả năng như vậy, kiếm chút tiền ấy cũng bất quá là chuyện sớm muộn, gấp cái gì." ôngNgô kỳ thật càng muốn nói chính mình lúc trước cho vay, liền căn bản không tính toán muốn con bé trả, bất quá ông mơ hồ cũng biết tính cách bà Chu có chút một lời khó nói hết, rốt cuộc không nói như vậy.
Hoàng đế không vội thái giám đã gấp, bà Chu nhìn thấy thái độ này của ông Ngô, hâm mộ ông có tiền đồng thời, rất muốn nói ông nếu là không vội, không bằng cũng cho tôi mượn chút tiền.
Nhưng như bà ngày thường dám tùy ý la lối khóc lóc, đáy lòng kỳ thật cũng có người kính sợ, tỷ như cảnh sát, tỷ như giáo viên linh tinh, người làm công tác văn hoá.Lúc ông Ngô hơi xụ mặt, lộ ra vài phần khí thế làm thầy của kẻ khác, bà rốt cuộc vẫn là không đem ý tưởng trong lòng nói ra.
"Không có việc gì tôi liền đi trước một bước." ông Ngô nói xong đã từ trước mặt bà rời đi.Chờ ông đi rồi, bà Chu bĩu môi, không biết nói thầm cái gì, bất quá xem biểu tình của bà, hiển nhiên không phải cái gì hay ho.
Tuy rằng đối với bà Chu châm ngòi trong lòng có chút không vui, nhưng hồi tưởng nội dung trong lời nói của bà, ông Ngô trong lòng vẫn là có chút lo lắng.
Cũng không phải lo lắng cái gì có tiền hay không, mà là nghĩ Đông Đông nghiêm túc mở cửa hàng như vậy, thật vất vả có chút thành tích, cũng dần dần từ thống khổ mất đi người thân đi ra, nếu là lại chịu đả kích nữa, lo lắng con bé......
Sợ cái gì tới cái gì, ông Ngô nhíu lông mày đi đến cửa tiệm cơm chiên Hạnh Phúc liền phát hiện, trong tiệm sinh ý thực sự có chút không tốt.
Ngày thường thời điểm này, trong tiệm đều ngồi đầy nhân viên giao cơm, đám người kia hoặc vùi đầu ăn cơm chiên, hoặc tụ ở bên nhau nói chuyện phiếm, không khí thật náo nhiệt.
Mà hiện tại, toàn bộ trong tiệm chỉ có một nhân viên giao cơm ngồi trong một góc, rũ đầu chơi di động, mèo con lười biếng ghé vào một cái ghế vẩy cái đuôi, cũng không có chỗ xin ăn.Trong tiệm như cũ tràn đầy hương khí mê người, có thể thấy từ phòng bếp bay ra khói trắng, đều làm ông Ngô lão nhìn ra vài phần tịch liêu.
"Ông Ngô, ngài như thế nào đứng ở cửa không tiến vào?" Chu Linh xách theo cơm hộp từ phòng bếp ra, đưa cho nhân viên giao cơm nhìn đến ông.
"A?" ông Ngô phục hồi tinh thần lại, "Ông có chút việc."
Làm xong đơn kia cũng rảnh rỗi Nguyễn Miên Man nghe tiếng ra tới, hỏi ông: " Ông Ngô, ông ăn cơm không?"
Ông Ngô theo bản năng lắc đầu, thấy cô nhất định phải đi làm cơm cho mình, chặn lại nói: "Không phải rất đói bụng, cháu tùy tiện nấu chén mì là được."
"Dạ." Nguyễn Miên Man gật đầu, dùng canh tam tiên có sẵn trong tiệm làm cho ông chén mì, lại chiên quả trứng xinh đẹp ở trên mặt.
Đem đặt ở trên khay, cô thuận tay lại lấy hai cái bánh rau dại, một đĩa đậu phộng, một đĩa dưa muối.
Ông Ngô nhìn đến cô mang lên, nghe mùi hương nói: "Lại làm phong phú như vậy."
"Đều là trong tiệm có, lại không phiền toái ạ." Nguyễn Miên Man nói.
Lúc này mới hơn 7 giờ, ông Ngô ăn mì, trong cửa hàng đứt quãng lại tới nữa mấy đơn.
Chờ làm xong mấy cái đơn này, Nguyễn Miên Man nhìn về phía ông Ngô đã ăn xong mỳ, đang từng viên, từng viên ăn đậu: "Ông là có chuyện gì muốn nói với cháu sao?"
Nguyễn Miên Man mới vừa rồi đã chú ý tới ông muốn nói lại thôi mà nhìn về phía chính mình rất nhiều lần, mới tới hỏi.
"Đúng vậy."
Cô đều chủ động hỏi, ông Ngô tự nhiên không lòng vòng, vẫy tay bảo cô ngồi xuống nói: "Đông Đông a, cửa hàng này cháu cũng mở được đoạn thời gian đi?"
Nguyễn Miên Man gật đầu.
Ông Ngô tiếp tục nói: "Mặc kệ làm chuyện gì đều phải chú ý kết hợp làm việc và nghỉ ngơi, ông xem cháu mỗi ngày đều bận rộn như vậy cũng không có thời gian nghỉ ngơi, ngày mai là thứ bảy, không bằng chúng ta đi leo núi?"
"Phụ cận có núi ạ?" Nguyễn Miên Man hỏi.
Ông Ngô nói: "Có a, phụ cận có cái núi hoa đào, lúc này tuy rằng qua thời gian thưởng hoa đào tốt nhất, nhưng chúng ta đi leo núi thưởng thưởng phong cảnh, xuống dưới sau lại thả diều, sau đó tìm một chỗ ngồi xuống ăn một chút, không phải cũng rất thoải mái."
Nguyễn Miên Man nghe cảm thấy không tồi, hơn nữa thấy ông Ngô nói tới vui vẻ, rõ ràng rất muốn đi, vì thế gật đầu: "Xác thật không tồi."
Nói xong, cô nhìn về phía Chu Linh: "Không bằng chị cũng mang theo An An cùng bà Vương, chúng ta cùng đi chơi một chuyến."
Chu Linh từ khi lại đây, còn không có mang con gái đi ra ngoài chơi qua, tự nhiên ý động, chính là ——
"Ngày mai không mở cửa hàng sao?"
"Ông Ngô nói được có đạo lý a, muốn kết hợp làm việc và nghỉ ngơi, ngày mai nghỉ ngơi nửa ngày, buổi chiều lại mở." Nguyễn Miên Man nói.
Ông Ngô cao hứng nói: "Vậy chúng ta một lời liền định."
"Được, cháu đây ngày mai làm chút điểm tâm thức ăn mang đi, ông muốn ăn cái gì?" Nguyễn Miên Man hỏi ông, đồng thời trong lòng đã hiện lên rất nhiều lựa chọn.
Ông Ngô nói: "Đều được, dù sao cháu làm gì ăn đều ngon."
Bọn họ có người già, có trẻ con, núi hoa đào gần, cũng không thể tự đi bộ qua đi.
Thấy cô đồng ý, ông Ngô rèn sắt khi còn nóng mà cầm lấy điện thoại của mình: "Ông đây liền gọi cho Cảnh Lâm, bảo hắn điều chiếc xe tới đưa chúng ta."
Đúng lúc này, chuông nhắc nhở có đơn mới vang lên, hơn nữa vẫn là tới mấy cái, Chu Linh lập tức nói: "Cô chủ, có đơn tới!"
Nguyễn Miên Man xem qua đơn hàng liền đi phòng bếp bận rộn, ông Ngô vì không ảnh hưởng các cô buôn bán, dứt khoát đứng dậy đi ngoài cửa gọi điện thoại.
"Uy, Cảnh Lâm a, ông ngày mai chuẩn bị cùng Đông Đông mấy đứa đi leo núi hoa đào, đối, ngươi buổi sáng cho người đem xe lại đây đưa chúng ta một chuyến......"
Ông Ngô dĩ chỉ là bảo an phái xe tới đón đưa, nói nói, bỗng nhiên nhớ tới, so với Đông Đông, đứa cháu này nhà mình mới thật là vội đến khó gặp bóng người, vì thế nói: "Không bằng cháu ngày mai cũng cùng nhau đi, đi hít thở không khí mới mẻ, thuận tiện rèn luyện...... Công việc khi nào mới hết bận, ông cùng cháu nói, ngày mai Đông Đông sẽ làm rất nhiều món ngon mang đi, cháu không đi đến lúc đó đừng trách ông lại chụp ảnh gửi......"
Điện thoại đầu kia, Tư Cảnh Lâm thấy ông lấy ra