Editor: Thienyetkomanhme
"Meo ô ~"
"Quả cầu lông màu quýt" đột nhiên quay đầu lại kêu một tiếng, bộ dạng linh động đáng yêu, làm tâm Nguyễn Miên Man tâm đều mềm đi.
Mèo nhỏ thấy cô bất động, chủ động tiến đến chân cô, một bên động động cái mũi nhỏ ngửa đầu hướng nàng kêu.
Như vậy ai có thể kháng cự, Nguyễn Miên Man ngay lập tức ngồi xổm xuống, thử thăm dò vươn tay sờ sờ nó đầu nhỏ.
Mèo nhỏ không sợ người, không những không chạy, ngược lại chủ động hướng lòng bàn tay cô cọ cọ.
"Đông Đông muốn nuôi mèo sao?"
Nguyễn Miên Man nghe được tiếng nói của ông Ngô, ngần đầu lên hướng ông tươi cười đi tới."Ông Ngô chào buổi sáng."
Cô đứng lên chào hỏi xong, nhìn xuống mèo nhỏ đang dính chân mình, gật đầu nói: "Nếu mèo nhỏ không có chủ nhân liền nuôi ạ."
Ông Ngô cảm thấy cô nuôi thú cưng bầu bạn cũng tốt, gật đầu nói:" Nếu nó có chủ nhân chắc sẽ không chạy linh tinh ngoài đường, đợi lát nữa ông giúp cháu hỏi xung quang một chút."
Nguyễn Miên Man nói cảm ơn, thuận miệng hỏi vì sao ông ra cửa sớm như vậy.
Ông Ngô có chút chút ngượng ngùng đẩy hạ mắt kính: "Còn không phải tại cháu hôm qua đưa cơm chiên quá ngon, ông sáng sớm tỉnh lại liền nhớ thương, đi qua đây thử vận may, không nghĩ tới cháu mở cửa sớm như vậy."
Nguyễn Miên Man nhấp môi ngăn chặn ý cười, vội nói: "Ông mau vào nhà ngồi đi ạ."
Hai người đi vào nhà chính, mèo nhỏ màu quýt không cần gọi cũng tự đi theo vào.
Chờ Nguyễn Miên Man hỏi qua ông Ngô muốn ăn cái gì, định tiếng vào phòng bếp, thấy tiểu gia hỏa còn định đi theo cô tiếp.
"Em không thể vào phòng bếp nha."
"Meo ô ~"
"Nghe lời, chị làm đồ ăn ngon cho nha."
Ông Ngô ngồi xuống cái bàn dựa vào tường nhìn thấy Đông Đông thể hiện chút tính trẻ con nói chuyện cùng mèo con, vừa vui mừng vừa buông vài phần tâm tư, cảm thấy cô đã dần dần buông bi thương trong lòng.
"Đông Đông à, cháu phải làm đồ ăn riêng cho nó, đừng bỏ muôi, dùng ít thịt cùng củ cải rau dưa linh tinh thái nhỏ, nấu thật mềm là được."
Nguyễn Miên Man thẹn thùng cười, duỗi tay đêm mèo con đtặ lại nhà chính, một mặt tiếp tục hướng phòng bếp một mặt hỏi: "Ông Ngô trước từng nuôi mèo rồi ạ?"
Mèo con bị đẩy ra ngoài không định theo sau nữa, mà nhảy lên một cái đệm trên ghế nằm sấp xuống.
"Ta chưa từng nuôi, trước kia khi đi còn ở trường học, mấy người trẻ tuổi trong văn phingf hay thảo luận kinh nghiệm nuôi mèo, thuận tiện ta nghe được một chút."
"Thì ra là vậy ạ."
"Đúng rồi, ngày hôm qua cửa tiệm làm ăn như thế nào?"
"Khá tốt, cháu lời được hơn 300 đồng."
Nghe được Nguyễn Miên Man cao giọng trả lời, ông Ngô kinh ngạc qua đi chính là thật tâm vui mừng thay cô.
"Đông Đông thật là có khả năng."
Vừa nói chuyện phiếm, động tác trên tay Nguyễn Miên Man cũng không chậm lại, rất nhanh từ phòng bếp tỏa ra mùi thơm.
Người lớn còn có thể nhịn một chút, mèo nhỏ vốn đang ngoan ngoãn nằm bò đã đứng lên, đầu duỗi hướng phòng bếp không ngừng kêu meo meo.
Không bao lâu, Nguyễn Miên Man bưng một cái khay từ bên trong ra, mèo nhỏ bay nhanh xuống, đảo quanh chân nàng.
"Ông dùng từ từ ạ, canh vẫn còn nóng."
Cô đem một chén canh cùng một phần cơm chiên Dương Châu đặt trước mặt ông Ngô, cúi đầu nhìn mèo con dưới chân, ngay sau đó bật cười đem một bát đặt trước mặt nó.
Cô dùng cà rốt, rau xanh, thịt băm nát sau đó làm thành viên, không chỉ nhìn thật rực rỡ, ngửi cũng rất thơm, đừng nói mèo con, chính là người nhìn thấy cũng muốn nếm thử.
Bát còn chưa đặt xong, tiểu gia hỏa liền gấp không chờ nổi xông tới, hai cái chân liền phịch cái đặt vào trong bát.
Nguyễn Miên Man đem bát đặt xuống, bỏ hai cái móng vuốt khỏi bát, mèo con ăn nhanh đến mức lông mao phía trên đều run hết lên, cô nhịn không được cong môi lên.
Mỹ thực trước mặt, người lớn cũng không cùng cô khách khí, bưng lên liền ăn, thẳng đến khi non nửa chén cơm xuống bụng, vẻ mặt mới chút thỏa mãn, ông thả chậm tốc độ, múc một muỗng canh uống.
Trong thì chỉ có vẻ là một bát canh rau xanh tươi linh tinh, cho vào miệng hương vị kia, ông Ngô không khỏi chầm chậm nuốt xuống, uống hơn nửa chén canh rồi không nhịn được nói: " Ông còn tưởng cháu chỉ làm tốt món cơm chiên, không nghĩ tới bát canh đơn giản cũng nấu ngon như vậy."
Ông nghĩ, cô bé có tay nghề như vậy, vợ chồng Nguyễn gia ở dưới suối vàng cũng có thể an tâm."Ông thích là tốt, trong nồi vẫn còn đó ạ." Nguyễn Miên Man còn chưa ăn sáng, nói xong cũng ngồi xuống ăn.
"Được chờ ta ăn cơm xong nhất địn phải thêm một chén canh."
Đến khi bữa sáng kết thúc, Nguyễn Miên Man còn tốt, ông Ngô cùng mèo con đều lộ ra thần thái sung sướng.
Đặc biệt là mèo con ăn đến cái bụng tròn vo, vẫn còn liếm miệng và móng vuốt, bọ dạng thật quá đáng yêu.
Cơm nước xong ông Ngô định trả tiền, Nguyễn Miên Man không chịu nhận, một hồi nhún nhường ông Ngô đành thỏa hiệp lần này để cô mời khách, nhưng cũng lưu lại một câu "Lần sau cháu lại không thu tiền, ông về sau cũng không dám tới đây ăn cơm."
Ông Ngô lúc đi thuận tiện mang theo mèo con, thay nàng đi hỏi xung quanh xem đây có phải mèo nhà ai nuôi hay không.
Tiễn ông Ngô xong, Nguyễn Miên Man tùy tay lấy ra di động xem.
Tại khu bình luận, cái bình luận bị trả lời xếp thành cái tòa nhà cao tầng đã sửa đánh giá một sao thành năm sao, nội dung cũng từ "Cửa hàng rác rưởi, ông chủ rác rưởi, nhân viên giao cơm rác rưởi, rác rưởi rác rưởi rác rưởi!" sửa thành——
【4**b: Ông chủ tôi sai rồi, cơm chiên nhà ngươi đúng là quá thơm, trách không được con chó ngốc nhà ta hôm qua chui đầu vào bát cơm, chín con trâu cũng kéo không ra! 】
Trừ cái này ra, còn có têm hai bình luận khen ngợi, hiên nhiên là hai đơn hàng buổi sáng.
【9**1: Một chữ "Hương"! Hai chữ "Mỹ vị"! Ba chữ "Ăn quá ngon"! Tóm lại một câu, cơm chiên của tiệm vừa mở ra, không cần tạc đến kim hoàng là có thể làm trẻ con cách vách thèm phát khóc. 】
【4**b: Thật thơm! 】
Nguyễn Miên Man tuy rằng không hiểu vì cái gì muốn tạc đến kim hoàng, lại vì cái gì muốn trẻ con cách vách